(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Con trai tôi thì đã lớn, ăn nhiều, nhưng không nhìn ra cái gì. Có lẽ thể chất của nó cũng giống tôi, thuộc loại ăn nhiều mà người chẳng những không béo lại còn giảm mất hai cân.”
Tư Đồ Quang Diệu hộc máu.
Lúc Ôn Thiều Ngọc nói đến chuyện này, bỗng nhiên nhớ tới chuyện trước kia.
“Trước kia nhà chúng tôi cũng thuộc loại nhà có tiền, sau đó cha tôi mất, nhà chúng tôi lập tức xuống dốc. Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nhà chúng tôi không cần lo ăn mặc.”
“Tuy quần áo tôi mặc đều dùng vải vá lại, không khác những đứa trẻ kia lắm, nhưng bên trong quần áo của tôi lại chẳng có một miếng vá nào, tất cả đều là chất liệu tốt.”
Lần đầu tiên Tư Đồ Quang Diệu nghe thấy Ôn Thiều Ngọc nói chuyện khi còn bé, sự chú ý của anh ấy bị dời đi.
“Tôi nghe nói chỗ các anh khi đó nghèo từ lâu rồi, nhưng mà không ngờ rằng lại nghèo đến vậy. Có phải thường ngày các anh đều không có thịt ăn không?”
“Đừng tưởng tôi không biết cậu muốn nói gì. Cậu cho rằng người ở đây có thịt và thức ăn từ đâu tới? Còn không phải do chúng tôi vận chuyển tới à? Nhiều năm như vậy, cậu đừng nói với tôi cậu không biết chuyện này đó.”
Ôn Thiều Ngọc thường xem tin tức.
Sở thích lớn nhất của hắn chính là nghe diễn, đọc báo, đọc sách lộn xộn.
Hắn cũng không phải người ếch ngồi đáy giếng.
“Tôi chỉ quan tâm đến cuộc sống của anh khi còn bé thôi.” Tư Đồ Quang Diệu có chút nín thở.
“Rất tốt. Còn tốt hơn rất nhiều so với nhiều nhà khác trong thôn. Chúng tôi có thể ăn thịt, mặc dù không phải bữa nào cũng được ăn thịt, nhưng cách ba đến năm ngày chắc chắn có thể được ăn đồ mặn. Mỗi ngày một quả trứng gà luộc.” Nói đến đây, Ôn Thiều Ngọc vô cùng kiêu ngạo, nói tiếp: “Thật ra tôi ăn rất tốt, còn được uống sữa mạch nha nữa! Nhưng lúc tôi đi chơi, lại thành đứa trẻ nhỏ gầy nhất trong thôn. Những người khác sau khi nhìn thấy tôi, càng thêm tin tưởng nhà chúng tôi không có tiền, là nhà nghèo nhất trong thôn.”
Tư Đồ Quang Diệu: “...”
Chuyện ăn mãi mà không béo vô lý quá rồi đó.
Sức ăn của Ôn Thiều Ngọc không nhỏ, không bao lâu sau đã ăn hết hai bát mì lớn.
Hắn lau khóe miệng, rửa tay, rồi quay lại rút kim châm.
Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy thắt lưng mình không đau nữa.
“Thật thần kỳ.” Anh ấy ngồi dậy, nói với Ôn Thiều Ngọc, “Nếu anh đi mở một cửa tiệm trung y, chắc chắn kiếm được nhiều tiền hơn bán bánh bao đó.”
“Thế thì không được, mẹ tôi bán bánh bao, tôi cũng bán bánh bao, tương lai tiệm bánh bao của chúng tôi sẽ mở khắp nơi trên thế giới.”
Mắt Ôn Thiều Ngọc sáng lấp lánh, không thể chờ đợi được nữa muốn thực hiện giấc mộng này. “Được rồi.”
Tư Đồ Quang Diệu đói bụng.
Anh ấy đi ăn hết số mì còn lại.
Tham gia bán kết xong,
Ôn Thiều Ngọc còn phải tiếp tục bày sạp.
Còn Tư Đồ Quang Diệu tiếp tục giả bộ em trai ngốc của hắn.
Đám lưu manh xung quanh vẫn thường xuyên đến, nhưng không phải tới xác nhận thân phận của Tư Đồ Quang Diệu, mà là đến mua bánh bao.
Ôn Thiều Ngọc dọn quán xong, ngồi nói chuyện phiếm với Tư Đồ Quang Diệu.
“Tầm này, mẹ tôi cũng dậy bày sạp rồi. Bà ấy dậy còn sớm hơn cả tôi. Nồi bánh bao đầu tiên sắp chín, bà ấy đã đi bán rồi.”
Ôn Thiều Ngọc nhìn về phía quê nhà, đáy mắt mang theo nỗi nhớ, “Cũng không biết con trai tôi có về thăm nhà không.”
Ôn Độ được ba nhớ đến dậy rất sớm.
Cậu phải đến trường để làm bài kiểm tra nên dậy sớm hơn bình thường.
Bà Ôn cũng dậy.
Bà đi làm bữa sáng, Ôn Độ ăn xong, liền đi thi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");