Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 401




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngay khi hắn xoay người, sau lưng có người mở miệng.

Giám khảo gọt hắn lại: “Ôn Thiều Ngọc, cậu cứ đi như vậy sao?”

"Hả?"

Ôn Thiều Ngọc xoay người, mờ mịt nhìn giám khảo: “Tôi đã hát xong rồi!”

“Cậu hát xong rồi, nhưng có phải cậu đã quên, giám khảo còn có lời muốn nói?”

Giám khảo nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc xoay người đi thì Muốn cười.

Ôn Thiều Ngọc suy nghĩ một chút, chân thành nói: “Ông nói đi.”

Giám khảo: “...”

Hiện trường liên tục vang lên tiếng cười.

Ôn Thiều Ngọc mờ mịt.

Hắn cho rằng mình nói sai cái gì, có chút khẩn trương.

Tuy hắn không sợ nhiều người nghe mình hát, thậm chí càng nhiều người, hắn còn càng hưng phấn.

Nhưng người khác cười vang, hắn sẽ không nhịn được suy nghĩ nhiều.

Mọi người đang cười nhạo hắn ư?

Đúng lúc này, giám khảo mở miệng, cũng dời đi lực chú ý của Ôn Thiều Ngọc, để hắn không tiếp tục miên man suy nghĩ nữa.

“Cậu hát rất hay, hát đến nỗi tôi cũng thấy nhớ nhà. Khiến tôi rất muốn xem cảnh đẹp trong bài hát của cậu như thế nào.”

Giám khảo không phải lần đầu tiên nghe bài hát này, duy chỉ có lần này, khiến ông ấy rất muốn xem cảnh đẹp mùa đông phương Bắc.

Ôn Thiều Ngọc là một người ngay thẳng, nói thẳng: “Thực ra phía Bắc không có gì để xem. Không bằng ở nơi các ông, quanh năm đều ấm áp, mùa đông cũng không quá lạnh.”

“Ở phía chúng tôi, vào mùa thu, cả thôn hầu như không có màu xanh lá cây. Chỉ khi tuyết rơi, tất cả mọi thứ đều bị tuyết phủ kín, vào thời điểm đó mới đẹp đến động lòng người. Trẻ con chơi ném tuyết, còn có người trượt tuyết chơi. Quê tôi không giàu có, nhưng đó là nơi tôi yêu nhất.”

Những lời này khiến cho mọi người vô cùng cảm động.

Hốc mắt giám khảo cũng nổi lên hơi nước.

“Ông nội tôi cũng là người phương Bắc, trước khi lâm chung ông nói với tôi, lúc còn sống, muốn trở về quê hương một lần.” Hốc mắt giám khảo có chút nóng, “Tôi hy vọng sau này tôi có thể dẫn ông ấy đi một chút.”

Ôn Thiều Ngọc trong nháy mắt liền kích động.

“Vậy lúc ông đi nhớ nói với tôi, nếu tôi không ở nhà thì để con trai tôi dẫn ông đi dạo một vòng.”

Khán giả một lần nữa bật cười.

Bọn họ không ghét Ôn Thiều Ngọc, cảm thấy Ôn Thiều Ngọc rất đáng yêu.

Thật ra người Hương Thành ở thời đại này rất coi thường người nội địa, bọn họ là khu vực kinh tế phát triển nhất trong nước. Lương của người dân bình thường đều cao hơn lương cao nhất trong nước.

Rất nhiều người Hương Thành cũng rất bài ngoại.

Lời nói của Ôn Thiều Ngọc, không thể nghi ngờ bại lộ thân phận của hắn, rất nhiều người cũng không coi trọng hẳn.

Nhưng hắn lại không biết.

Hắn hát theo phong cách riêng của mình.

Có thể dễ dàng đả động trái tim mọi người.

Nhưng đó là điều mà rất nhiều người không hiểu.

Giám khảo kích động nói: “Được.”

Ôn Thiều Ngọc từ trên đài xuống, không lập tức đi. Đợi đến khi mọi người lên hát hết, hắn mới biết mình có thể tiến vào trận chung kết hay không.

Hắn trở lại hậu trường, ngồi chung một chỗ với Tư Đồ Quang Diệu.

“Vừa rồi tôi hát cậu có nghe thấy không?” Ôn Thiều Ngọc vừa ngồi xuống đã hỏi Tư Đồ Quang Diệu.

Tư Đồ Quang Diệu híp mắt, trầm giọng nói: “Bài hát này anh ở nhà đã hát tám trăm lần rồi còn gì. Lúc anh đi vệ sinh cũng hát, lỗ tai của tôi nghe nhiều đến mức muốn điếc luôn.”

“Cậu chẳng lẽ chưa từng nghe nói câu này: Trên sân khấu một phút, luyện tập dưới sân khấu mười năm. Vì có thể lên sân khấu, tôi chuẩn bị lâu như vậy ở nhà mới là bình thường.”

Ôn Thiều Ngọc nghĩ nghĩ, lại không nhịn được nói: “Ca hát không phải chuyện đơn giản, nó có bí quyết đấy.”

“Anh rất lợi hại.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.