(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Độ đã sớm biết tâm tư của những người phụ nữ trong thôn.
Các cô bé trong nhà trọng nam khinh nữ, coi như bọn họ muốn có con trai, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể liều mạng sinh tiếp. Không sinh ra được, cũng phải biểu hiện ra ngoài rất thích con gái.
Con gái nhà người ta mặc váy, con gái nhà họ cũng phải mặc.
Tâm ganh đua vì vậy mà có.
Chuyện trong lòng Ôn Oanh giải quyết xong, bước chân cô bé nhẹ nhàng hẳn lên.
Cô bé kéo tay Ôn Độ, mềm mại nói: “Anh, anh thật lợi hại!”
“Chỉ có việc này mà đã lợi hại rồi à?”
“Không chỉ lợi hại đơn giản như vậy.” Ôn Oanh vuốt mông ngựa. “Anh trai ở trong lòng em là người lợi hại nhất. Không có chuyện gì có thể làm khó anh trai.”
“Ha, bớt tâng bốc anh trai đi, anh trai em chỉ là một người bình thường. Nhưng chuyện của Oanh Oanh, anh trai đều có thể giải quyết.” Ôn Độ sống lại một đời, chính là vì có thể giải quyết mọi chuyện của em gái.
Ôn Oanh nhảy hai cái, cảm thấy rất mệt.
Cô bé nắm tay anh trai chậm rãi bước đi. Hai anh em đến cửa nhà, còn chưa đi vào, đã nghe thấy không ít người trong nhà đang nói chuyện.
Hai người liếc nhau, vô cùng ăn ý đi về phía phòng bên cạnh.
“Mấy ông bà trong thôn nhiều chuyện quá.” Ôn Oanh vẫn còn sợ hãi nói.
Ôn Độ buồn cười hỏi: “Sau này em không tiếp xúc với người ngoài nữa à?”
“Em sẽ cố gắng học tập, là vì muốn vào phòng thí nghiệm đấy. Nếu em có thiên phú nghiên cứu ra được đồ vậy trọng yếu nào đó, thì anh trai có thể không lo cơm áo ăn mặc rồi!”
Đây là giấc mộng gần đây của Ôn Oanh.
Mấy hôm trước lúc cô bé đi ngủ, tình cờ thấy chuyện này trong mộng.
Lúc trước ở trong mộng, dường như cô bé nghe thấy anh trai nhắc đến nhà khoa học. Giá trị con người của các nhà khoa học đều vô cùng cao. Chi phí bằng sáng chế, đủ để người trong nhà không cần lo cơm áo gạo tiền.
Vì thế đây trở thành giấc mộng của Ôn Oanh.
Về phần viết kịch bản cho ba, ba hiện tại cũng không diễn nữa, mà đi ca hát. Cô bé cũng không biết sáng tác ca khúc, tốt nhất là để cho ba tự mình bơi trong đại dương âm nhạc, tự mình đạp nước đi vậy.
Cho dù không nổi cũng không sao.
Cô bé có thể đút lót cho ba mình mà.
Vừa nghĩ như vậy, Ôn Oanh lập tức cảm thấy cả người tràn đầy động lực.
“Anh trai, sau này em muốn làm nhà khoa học.”
“Cho nên vừa rồi em nói vào phòng thí nghiệm chính là muốn làm nhà khoa học?” Ôn Độ kinh ngạc hỏi.
Ôn Oanh nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy. Làm nhà khoa học, sẽ có tiền sáng chế, sẽ được rất nhiều rất nhiều tiền. Đến lúc đó anh không cần khổ sở làm việc kiếm tiền nữa. Anh chỉ cần đi làm chuyện anh muốn làm là được rồi.”
Chưa từng có ai nói như vậy với Ôn Độ.
Kiếp trước, cậu biết mình muốn kiếm tiền, chỉ có kiếm tiền, cậu mới có thể phát động nhân lực và vật lực lớn hơn nữa đi tìm em gái.
Sau khi sống lại, cậu chỉ muốn trải qua những ngày lành cùng người trong nhà, để em gái không cần lo cơm áo gạo tiền. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình thích cái gì, hay muốn làm cái gì.
Lúc này nghiêm túc suy nghĩ, Ôn Độ cười nói với em gái: “Anh trai thích kiếm tiền, thích kiếm thật nhiều tiền.” Ôn Oanh mềm mại hỏi: “Thật sao?”
“Ừ, cho nên Oanh Oanh không cần cố ý đi làm nhà khoa học. Thật ra làm nhà khoa học rất vất vả, mỗi ngày phải ở trong phòng thí nghiệm, trong một thời gian dài không thể ra ngoài một chuyến.”
Cuộc sống sẽ thiếu rất nhiều niềm vui.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");