Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 395




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Oanh vô lo vô nghĩ vẽ bánh nướng cho Tống Lệ Dĩnh.

Tống Lệ Dĩnh bị cho ăn no!

“Nhà các cậu thật có tiền nha!” Tống Lệ Dĩnh biết những thứ kia phải có tiền thì mới mua được.

“Thật đấy, cậu thi lên đại học là có thể đi xem rồi.”

Ôn Oanh lừa dối Tống Lệ Dĩnh.

Cô bé biết nếu con gái bây giờ không thi đậu trung học phổ thông, chênh lệch tuổi tác không nhiều lắm sẽ phải xem mắt, đến vài năm sau sẽ phải lập gia đình. Lặp lại cuộc sống của bậc cha chú, cả đời không thấy được hy vọng gì.

Chỉ có thông qua học tập, mới có thể ra khỏi thôn, mở ra cuộc sống tươi đẹp hơn.

“Lệ Dĩnh, tớ sẽ viết thư cho cậu. Cậu không trả lời lại tớ cũng không sao, tớ vẫn viết thư cho cậu.” Cô bé phải cổ vũ Tống Lệ Dĩnh, để Tống Lệ Dĩnh có một cuộc sống mới.

Tống Lệ Dĩnh dùng sức gật đầu: “Được, tớ chắc chắn sẽ học tập thật tốt. Nhưng học tập khó quá!”

“Không khó đâu, chỉ cần cậu chịu khó học, sẽ phát hiện thật ra rất đơn giản.”

Ôn Oanh nói chuyện với Tống Lệ Dĩnh một lúc rồi đứng dậy nói lời tạm biệt.

“Cậu chơi thêm chút nữa đi!”

Tống Lệ Dĩnh luyến tiếc Ôn Oanh đi.

Ôn Oanh ở chỗ này, mẹ cô nhóc sẽ không thúc giục cô nhóc nấu cơm, cũng sẽ không mắng cô nhóc. Dù cô nhóc nấu ăn chậm hơn một chút cũng không sao.

“Anh trai tớ còn đang chờ tớ, tớ phải về. Nếu cậu rảnh thì tới nhà tớ chơi. Tớ sẽ ở đây hai ngày.”

“Được.”

Tống Lệ Dĩnh len lén nhìn thoáng qua cảnh trong vườn, nhỏ giọng nói: “Tớ không tiễn cậu đâu! Mẹ tớ đang nhìn tớ chằm chằm đấy!”

“Biết, biết rồi.”

Ôn Oanh đã quen rồi.

Cô bé vén rèm cửa đi ra, lúc đi ngang qua vườn, không thấy mẹ Tống Lệ Dĩnh, cô bé liền đi thẳng ra ngoài.

Ôn Độ thấy em gái đi ra một mình, ngạc nhiên hỏi: “Xem ra em trò chuyện không tệ nhỉ?”

Cậu cũng không bỏ qua nụ cười trên khóe miệng em gái.

Ôn Oanh kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết?”

“Tính ra rồi.”

Ôn Độ bí hiểm nói.

Ôn Oanh tò mò hỏi: “Anh tính thế nào? Chẳng lẽ anh cũng đi vào, ngồi xổm dưới cửa sổ nghe lén?”

Khoé miệng Ôn Độ co rút, cậu chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái, “Nhìn em cười thành thế này rồi sao có thể không biết gì được?”

Ôn Oanh lập tức che mặt mình: “Ai nha, thì ra là em bán đứng bản thân mình!”

“Cô bé ngốc!”

Ôn Độ dắt em gái đi về nhà.

Ôn Oanh vui vẻ kéo tay anh trai, dọc theo đường đi sôi nổi nói chuyện.

“Anh trai.”

"Ha?"

“Anh trai!”

“Nói đi.”

“Tống Lệ Dĩnh không nói không muốn làm bạn với em. Là mẹ cậu ấy không cho cậu ấy viết thư cho em. Em đưa số điện thoại nhà chúng ta cho cậu ấy, còn bảo cậu ấy thi lên đại học đến tìm em chơi. Anh, em muốn Tống Lệ Dĩnh thi đại học.”

Ôn Oanh một hơi nói rất nhiều.

Ôn Độ kiên nhẫn nghe: “Tại sao nhất định phải thi đại học?”

Dường như em gái có chấp niệm rất sâu đối với việc học tập.

Cô bé kiên trì muốn cho tất cả mọi người thi vào đại học.

“Bởi vì thi đậu đại học, mới có thể thay đổi vận mệnh của mình. Tống Lệ Dĩnh thi đậu đại học, là có thể rời khỏi mẹ cậu ấy. Cậu ấy không cần vất vả nấu cơm nữa.” Cho đến bây giờ Ôn Oanh chưa từng phải nấu cơm bao giờ,

cậu ấy, nhiều nhất chỉ cần đốt lửa.

So với Tống Lệ Dĩnh, cô nhóc chẳng khác nào nô lệ của địa chủ thời phong kiến, thật đáng thương.

Ôn Độ cúi đầu, nhìn em gái ngây thơ hồn nhiên.

Cậu không ngờ em gái lại thành thục hiểu chuyện hơn cậu nghĩ nhiều như vậy.

Cũng đúng, nếu không phải như thế, cô bé cũng không thể dẫn theo một đứa nhỏ đang sốt trốn khỏi tay bọn buôn người.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.