(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Oanh bị anh trai xách đi vài bước, rồi mới vùng vẫy đứng dậy, kiên quyết yêu cầu tự mình đi.
“Anh, anh xách em như thế này trông giống như đang xách cổ mèo con vậy! Trông đáng thương lắm.” Ôn Oanh lên tiếng phản đối, nói: “Sau này anh có thể đừng xách em như vậy nữa được không?”
Ôn Độ cúi đầu nhìn em gái chỉ cao tới eo mình, trìu mến xoa tóc cô bé: “Oanh Oanh, nếu em thông minh hơn một chút, anh cũng sẽ không có cơ hội như thế này đâu.”
Ôn Oanh còn tưởng rằng anh trai sẽ dịu dàng nói với mình: “Được, anh trai sẽ không bao giờ xách em như vậy nữa.”
Ai ngờ cô bé lại được nhận câu trả lời này, lập tức giật mình há to miệng, không thể tin nhìn Ôn Độ.
“Anh trai, anh vẫn là anh thật đấy chứ?” Ôn Oanh nghi ngờ anh trai mình bị người khác xuyên vào.
Đừng hỏi tại sao cô bé lại biết xuyên không là gì.
Ngày thường chị gái ở nhà bên cạnh anh trai thỉnh thoảng không có việc gì làm thì cứ xem một bộ phim xuyên không.
Mà nữ chính trong đó, bỗng nhiên bị người trong tương lai xuyên vào. Cô bé rất sợ anh trai mình cũng bị người ta xuyên vào!
Ôn Độ nhếch môi, cố ý trêu chọc em gái: “Anh không phải anh, vậy là ai?”
Chẳng lẽ là người xấu đội lốt anh trai cô bé?
Ôn Oanh còn đề phòng lui về phía sau hai bước như thể nếu có tình huống không đúng xảy ra sẽ đánh ngất xỉu người ta, thử xem có thể đổi anh trai mình lại không.
Cô bé tuyệt đối không thể để cho bất kỳ cô hồn dã quỷ nào chiếm lấy thân thể anh trai.
Nếu anh trai không về được, cô bé sẽ nhốt anh trai trong nhà, chờ anh trai trở về.
Cô bé tin tưởng, anh trai nhất định có thể trở về!
Bởi vì người anh trai luyến tiếc nhất chính là cô bé.
Ôn Độ cười híp mắt hỏi: “Nếu không phải anh thì em chuẩn bị làm gì hả?”
“Em sẽ nhốt anh lại.” Ôn Oanh vô cùng nghiêm túc nói.
Tâm tư đùa cợt của Ôn Độ nhạt đi, cậu đưa tay xoa xoa đầu em gái: “Ngoan.” “Ô!”
Vẫn là anh trai!
Ôn Oanh yên tâm, nắm lấy một ngón tay anh trai, mềm giọng nói: “Anh trai, anh ở bên ngoài không cần làm việc cực nhọc nữa. Mỗi ngày có thể về sớm.”
“Hiện giờ nhà chúng ta bán trứng luộc nước trà rất tốt, bán bánh bao cũng rất phát đạt! Số tiền kiếm được có thể để cho hai chúng ta học xong đại học. Em nghe người ta nói thi đậu vào trường đại học tốt, còn được trợ cấp nữa. Anh ơi, thật ra tập chăm chỉ cũng có thể kiếm được tiền.”
“Ừ, lần này anh trở về định tham gia thi cấp ba. Chờ kỳ thi cấp ba kết thúc, sẽ chuyển trường vào thành phố.”
Ôn Độ biết em gái rất quan tâm chuyện học tập của mình, chuyện khác cậu có thể không nói với em gái, nhưng chuyện học tập nhất định phải để em gái biết.
Ôn Oanh nghe xong, vui vẻ nói: “Thì ra anh về để thi ạ? Anh, vậy anh còn nhớ chút kiến thức nào không? Nếu thi không đậu thì làm sao bây giờ? Thi không đậu cũng không sao, đến lúc đó chúng ta bỏ ra chút tiền, đi trường khác đi!"
“Hoặc là học lại một năm rồi tiếp tục thi. Anh thông minh như vậy, không thi đậu chắc chắn là do không có nhiều thời gian đọc sách.”
Ôn Độ nghe em gái kiếm cớ cho mình, trong lòng mềm nhũn rối tinh rối mù.
Kiếp trước, cậu che dấu thân phận của mình, muốn tìm một chút cảm giác có nhà để về. Nhưng cậu sống không được hạnh phúc.
Ban đầu vợ cậu rất yêu cậu, nhưng khi phát hiện cậu chỉ là nhân viên của một công ty lớn, làm việc mấy chục năm mà vẫn ở cương vị cũ, tình cảm đối với cậu cũng phai nhạt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");