(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Độ mỉm cười: “Điều này dễ giải quyết. Trạm máy kéo của chúng ta có sẵn xe, tất cả gà và trứng gà có thể được chuyển đến thành phố. Cháu có bạn ở thành phố, bọn họ sẽ chuyên thu mua trứng và gà.”
Cuối cùng bí thư đã hiểu tại sao Ôn Độ lại khuyến khích người dân trong thôn nuôi gà và vịt.
“Ở đây chúng ta còn có ao cá, mười mấy cái ao cá, trong đó có khá nhiều cá. Trên đó có thể nuôi thêm vịt. Dù là trứng gà trứng vịt hay gà vịt, chúng cháu đều thu mua hết. Nếu bác không yên tâm, cháu có thể cử người đến ký hợp đồng với bác.”
“Hợp đồng thì phải ký rồi. Đây cũng là một sự đảm bảo cho bà con.” Lúc này bí thư mới yên tâm.
Ôn Độ đứng dậy chào tạm biệt: “Vậy thì cháu về ôn thi đã, ngày mai còn thi. Khi nào về, cháu sẽ cử người đến thảo luận chi tiết với bác.”
Bí thư và trưởng thôn cùng tiễn Ôn Độ ra cửa.
Ôn Độ sải bước ra về.
Bí thư nhìn bóng lưng của Ôn Độ không khỏi cảm thán: “Đám trẻ bây giờ thật đáng nể. Cách thằng bé nói chuyện lúc nãy khiến tôi chẳng thể nào tưởng tượng nổi rằng nó vẫn còn là một đứa trẻ.”
“Đúng vậy, ai mà ngờ được đây chỉ là một đứa trẻ chưa tròn mười ba tuổi? Thằng bé còn xuất sắc hơn nhiều người lớn nữa. Mộ tổ nhà họ Ôn bốc khói xanh rồi.” Trưởng thôn cảm thán.
Bí thư nói: “Tôi nhớ là nhà họ Ôn bắt đầu sa sút sau khi ông nội của thằng bé qua đời, phải không?”
“Đúng rồi, tài sản nhà họ đa phần ở bên ngoài. Ông Ôn đột ngột qua đời, của cũng mất theo. Bà của Ôn Độ khi đó vẫn còn là một phụ nữ trẻ, vừa phải nuôi con gái nhỏ, vừa mang thai, làm sao có thể đi xa để đòi lại tài sản dù có đi được, người ta cũng chẳng thừa nhận, thậm chí còn có thể mất mạng”
“Đây cũng là trong cái rủi có cái may, nếu không thì suốt mười mấy năm qua, cuộc sống của gia đình Ôn Độ sẽ rất khó khăn.”
Những lời của bí thư cũng đang khiến Ôn Độ phải suy nghĩ.
Trường học của cậu được cải tạo từ một ngôi chùa cũ, văn phòng của giáo viên thì được xây thêm ở phía sau.
Ôn Độ đi thẳng vào tìm hiệu trưởng. Hiệu trưởng biết hoàn cảnh của Ôn Độ, muốn sắp xếp cho cậu thi vào ngày mai, sau khi thi xong sẽ bảo Ôn Độ mang hồ sơ đi.
Sau khi hoàn tất công việc và trở về nhà, cậu thấy Ôn Oanh đang ngồi thất thần trong sân.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Cậu bước tới xoa đầu em gái, không ngờ làm lộ ra những gì em gái đang nghĩ trong lòng.
Ôn Oanh nức nở nói: “Anh, lúc em đi, em đã chuẩn bị tem cho Tống Lệ Dĩnh. Nhưng cậu ấy chưa bao giờ viết thư cho em. Em nghĩ cậu ấy không biết địa chỉ nhà mình, vì vậy em đã viết rõ trong thư. Anh ơi, anh nói cậu ấy không có phải là không muốn làm bạn với em nữa không?”
Cô bé chỉ có một người bạn duy nhất.
Nên rất trân trọng người bạn đó.
Và cũng rất không muốn xa cách.
Ôn Độ đưa tay ra, nhấc bổng em gái lên như đang nhấc một con gà con: “Nếu em muốn biết, thì cứ đến hỏi trực tiếp không phải tốt hơn sao?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");