Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 391




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiền của nhà ai cũng không phải do gió thổi đến. Đứa trẻ này còn không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực bên ngoài mới kiếm được chút tiền, vậy mà còn mua cả tivi mang đến tặng.

"Trưởng thôn, những năm qua các bác trong thôn đã giúp đỡ gia đình cháu rất nhiều. Ba cháu không làm được gì, đất đai trong nhà đều là mọi người giúp đỡ tưới tiêu, không để bà nội cháu phải thức đêm canh tác.”

“Cháu nói muốn nhận thầu đồi hoang, nông trường cũng tạo điều kiện cho cháu. Lúc em gái cháu bị mất tích những ngày đó, mọi người đều giúp đỡ tìm kiếm."

Còn có cả kiếp trước...

Quá nhiều người đã từng giúp đỡ gia đình bọn họ.

Ân tình không phải là được đổi từ kiếp trước mà kiếp này có thể không cần trả lại.

Cậu không cho bọn họ tiền, nhưng cậu sẽ dạy bọn họ cách tự kiếm tiền.

“Cái tivi này bác cứ nhận lấy đi. Mỗi tối, khi mọi người bận rộn xong, tổ chức mọi người đến xem bản tin thời sự. Tổ chức cho các em nhỏ xem tivi, mở mang tầm mắt.”

“Bây giờ chúng ta chưa có điều kiện ra ngoài, chỉ nghe thôi là không đủ, còn phải xem nữa. Xem thế giới bên ngoài, mở rộng tầm nhìn, để sau này cố gắng để nhiều đứa trẻ có thể dựa vào khả năng của mình mà ra ngoài.”

Trưởng thôn nghe thấy lời Ôn Độ nói, cảm thấy mình quả thực không nhìn nhầm người.

“Nói rất đúng!”

Bí thư thôn từ ngoài bước vào, nhìn Ôn Độ với ánh mắt tán thưởng.

Ôn Độ hơi ngượng ngùng trước lời khen: “Chào bí thư ạ!”

“Những lời cậu vừa nói rất có lý. Không chỉ là bọn trẻ cần mở mang tầm mắt, mà các xã viên của nông trường Hồng Tinh cũng cần được nhìn thấy thế giới bên ngoài nhiều hơn.” Bí thư rất quý trọng Ôn Độ, kéo cậu nói rất nhiều

Ôn Độ kể về những chuyện cậu đã thấy, đã trải nghiệm ở bên ngoài.

Cuối cùng, Ôn Độ nói: “Bí thư, các xã viên ở đây chỉ dựa vào việc làm nông, mỗi năm thu hoạch cũng chỉ đủ ăn và kiếm chút hạt giống cho năm sau. Vất vả lắm mới đủ tiền cho hai đứa con đi học, cuộc sống rất khó khăn. Bây giờ chính sách đã thay đổi, mọi người cũng không nên chỉ bó hẹp trong việc làm nông nữa.”

Bí thư đã hiểu ý của Ôn Độ và Muốn nghe thêm ý kiến của cậu.

“Cậu có ý kiến gì không?”

Ôn Độ cũng không khách sáo, vì thời gian gấp rút nên cậu đi thẳng vào vấn đề: “Bác cũng thấy rồi đấy, những người cháu đưa về nhà, bọn họ đang nuôi gà. Ở đây, lương thực chúng ta ăn không hết, nộp thuế xong vẫn đủ ăn. Có nhà còn bán được lương thực. Lương thực bán ra thì không kiếm được nhiều tiền. Nhưng nếu bác dùng lương thực để nuôi gà, lợi nhuận tạo ra sẽ khác. Nuôi gà có thể bán gà, cũng có thể bán trứng gà.”

Bí thư nhíu mày nói: “Nuôi gà không dễ đâu. Năm thuận thì không sao, nhưng nếu gặp năm hạn hán, rồi lại xảy ra dịch bệnh gà, thì có thể cả thôn chẳng còn mấy con gà đâu.”

“Cho nên phải cử người đi học. Ở đây có trạm thú y, có thể mời người của trạm thú y đến từng nhà hướng dẫn. Trạm thú y ngay bên cạnh, nếu có ai phát hiện tình trạng gà không bình thường, có thể gọi bác sĩ thú y ngay lập tức.”

“Nhiều trứng như vậy bán đi đâu? Nhiều gà như vậy làm sao biến thành tiền? Ít thì không sao, nhưng nếu nhiều quá, cũng không dễ bán đâu.”

Bí thư nghĩ đến vấn đề lâu dài.

Trưởng thôn cũng gật đầu bên cạnh, cảm thấy bí thư nói rất đúng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.