Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 380




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà Ôn biết cháu trai nghĩ gì, nhưng bà không thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại còn thấy cuộc sống như vậy rất đầy đủ.

“Phụ nữ cũng có thể gánh vác nửa bầu trời! Huống hồ bà còn chưa đến bảy tám mươi tuổi, bà vẫn còn làm được! Cháu trai của bà ưu tú như vậy, người làm bà nội này cũng không thể kém cạnh được. Lúc đó người ngoài nói tới, sẽ nói: “Ôi chao, bà nội của ai đó cũng rất giỏi đấy!”

“Sao lại không phải chứ, người ta nói, bà nội giỏi giang như thế mới nuôi dạy được mấy đứa cháu ngoan ngoãn như vậy mà.”

Vừa rửa tay xong, Ôn Độ tiến lên giúp đỡ.

Bà Ôn cười đến nỗi mắt cũng híp lại, cố làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Con vào phòng nghỉ đi, đừng ở đây làm phiền.” “Con Muốn ở bên cạnh bà nội lâu một chút.”

Ôn Độ nói vậy nhưng vẫn quay người ra ngoài, gọi người đã theo mình về lần trước đến, đưa cho anh ta một trăm đồng, bảo anh ta dẫn theo những người đi cùng lần này đến nhà tắm công cộng tắm rửa.

Hiện tại, nhiều người đang lén lút mở nhà tắm công cộng trong nhà.

Lần trước bọn họ về, Tiểu Lục đã dẫn bọn họ đến đó.

Chỉ có Ôn Độ là không đi, những người khác đều đi tắm. Ban đầu không quen, sau đó ngày nào cũng đi tắm, có chút nghiện.

“Chờ các anh tắm xong về ăn sáng, ăn xong thì nghỉ ngơi.” Ôn Độ dặn dò xong, những người đó liền đi.

Cậu kéo rèm cửa bước vào nhà, ngồi trước Bếp lò nhóm lửa cho bà Ôn.

“Lần này con về, sao ba con không về cùng?” Bà Ôn sợ con trai ở lại đó sẽ gây rắc rối cho cháu trai.

Ôn Độ biết ba đã viết thư cho bà, trong thư chắc chắn sẽ lộ ra điều gì đó, nên chủ động thú nhận.

“Ba con ở Hương Thành, trong thời gian ngắn sẽ không về được.” Vừa dứt lời, sắc mặt bà nội Ôn lập tức trở nên khó coi.

Bà mở miệng mắng: “Bà biết ngay là ba con luôn gây rối cho con mà. Bà bảo nó sang giúp con, vậy mà nó lại chạy sang Hương Thành làm gì? Cả mấy trăm vạn km đất ở nội địa chưa đủ cho nó quậy phá phải không?”

Bà tức điên lên.

Ôn Độ không dám nói một lời bênh vực ba, sợ bị chửi vạ lây.

“Nó làm được gì mà còn muốn sang Hương Thành? Thật là ghê gớm mà!” Bà vẫn chưa nguôi giận, cứ như muốn đích thân đến đó lôi con trai về.

Ôn Độ ngoan ngoãn ngồi nghe ba bị mắng.

Trong lòng thầm nghĩ, bà nội thật sự rất nóng tính.

Đợi bà bình tĩnh lại, Ôn Độ mới nói: “Ở Hương Thành dễ kiếm tiền hơn.”

“Người ta còn bảo ở miền nam vàng rơi đầy đường kìa! Con có thấy ai nhặt được vàng chưa?” Bà Ôn ví dụ rất đúng.

Ôn Độ cố gắng giải thích: “Ba con tính tình quá hiền lành, những công nhân xung quanh bà cũng thấy rồi đấy, toàn là những kẻ cứng đầu. Ông ấy sang đó cũng chẳng giúp được gì cho con, mà con còn phải chăm sóc ông ấy nữa. Nếu lỡ có cô gái nào đó để ý ông ấy thì chẳng phải con lại có thêm một người mẹ kế à?”

“Vậy nên nó đến Hương Thành?” Bà Ôn phân tích lời của cháu trai, cảm thấy cháu trai đang tìm cách bênh vực cho

ba.

Thật sự là tên vô dụng mà!

Gặp chuyện còn để con trai đứng ra lo liệu.

“Chủ yếu là bên kia an toàn. Anh trai của Chi Chi còn cử người trông chừng ba, an toàn hơn bên chỗ con nhiều. Sẽ không để ông ấy gặp bất cứ vấn đề gì đâu.” Mặc dù không có gì là tuyệt đối.

Bà Ôn cũng biết: “Con cứ bảo người gửi thư cho ba con. Bảo nó đừng có mà làm loạn ở bên đó, nếu không thích nghi được thì về quê ngay.”

Có lẽ cả đời này cũng không về được nữa.

Ôn Độ nghe nói ba còn đi thi hát trên đài truyền hình.

Lúc nghe tin, cậu thật sự mừng cho ba.

Giấc mơ của hắn có thể thành hiện thực!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.