Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 379




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Thế cũng được, trên đường chú ý an toàn nhé.”

“Bà cứ yên tâm ạ!”

Đây cũng là lý do tại sao Ôn Độ không muốn nói thật với bà.

Bà sẽ cứ lo lắng mãi.

Đêm đến cũng không ngủ ngon.

Cậu cúp máy rồi lập tức xuất phát.

Ăn uống thì tranh thủ trên đường đi.

Ôn Độ còn đặc biệt mang theo rất nhiều trái cây, định mang về cho em gái và bà nội ăn thử.

Lần này bọn họ lái xe rất nhanh, đêm đến cũng không nghỉ ngơi.

Ăn uống đều ghé vào các nhà hàng quốc doanh địa phương.

Ăn no là lại lên đường.

Tài xế sẽ nghỉ ngơi trong xe, cộng thêm đã có một lần kinh nghiệm, lần này tốc độ nhanh hơn nhiều.

Ôn Độ cũng ngồi trong khoang xe, cậu cầm một ống thép. Không chỉ có cậu, mọi người trong xe, ai cũng có một ống thép. Chỉ cần có tình huống gì xảy ra, một số người xuống xe, số còn lại ở trên xe.

Không có công cụ, làm sao bảo vệ được ba xe hàng này chứ?

Ôn Độ không bao giờ chủ quan.

Cũng không trông chờ vào may mắn.

Trên đường, quả nhiên gặp vài nhóm người chặn đường, Ôn Độ cầm ống thép xuống xe, mấy kẻ chặn đường thấy bọn họ cầm trong tay những thứ ấy, biết không ổn, lập tức bỏ chạy.

Trên đường đi tuy có chút kinh sợ nhưng không có gì nguy hiểm.

Khi bọn họ đến nơi thì mới là rạng sáng.

Cửu gia nhận được điện thoại của Ôn Độ, cả đêm không ngủ.

Nghe thấy tiếng xe, ông vội ngồi dậy, khoác áo rồi đi ra ngoài.

“Đưa hết đồ vào trong sân đi.”

Ôn Độ vừa xuống xe đã nói một câu như vậy. Cửu gia vẫy tay, từ trong nhà có hai mươi mấy thanh niên chạy ra.

Cộng với người mà Ôn Độ dẫn theo, chẳng mấy chốc đã dỡ hết đồ xuống.

“Hàng đều ở đây, vẫn theo quy tắc cũ, chú bán được bao nhiêu thì chia cho tôi bao nhiêu. Tôi có sổ sách tổng, đến lúc đó chúng ta cùng tính toán rõ ràng là được.” Ôn Độ đưa cho Cửu gia một tờ danh sách.

Cửu gia cầm lấy tờ danh sách rồi hỏi: “Cậu dẫn theo nhiều người như vậy, cũng không tiện về nhà, hay là ở lại đây nghỉ ngơi đi.”

“Không cần đâu, sân nhà tôi cũng khá rộng.” Ôn Độ không dỡ hết hàng xuống.

Cậu còn giữ lại một chiếc tivi màu, một chiếc tivi đen trắng, một chiếc xe đạp hai sáu mới tinh, cùng với một chiếc tủ lạnh và hai chiếc quạt điện.

Cửu gia cũng không ép ở lại, chỉ nói: “Hàng mang về đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi.”

"Cam on."

Tiền trước đó kiếm được, Ôn Độ không đòi lại của Cửu gia, mà nhờ ông giúp mua thêm hàng khác.

Bọn họ Muốn tận dụng thời cơ dễ kiếm tiền nên mới chuẩn bị ba chiếc xe tải hàng lớn.

Ôn Độ lái xe về đến nhà, đèn trong sân đã sáng.

Bà Ôn không biết cháu trai sẽ về ngày nào, nên dậy sớm bật đèn.

Để cậu biết là bà đã dậy rồi, không cần lén lút vào sân mà cứ việc gõ cửa là được.

Ôn Độ ngồi trong xe, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của bà nội, lòng chợt nghẹn ngào.

Cậu vất vả kiếm tiền như vậy là vì điều gì?

Chẳng phải là để bà nội có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, chứ không phải là phải dậy sớm làm việc vất vả sao?

Ôn Độ nhảy vào trong sân, mở cửa ra.

Cậu gọi mọi người vào trong.

Còn cậu thì bước nhanh vào sân. Chưa vào tới nhà, cậu đã lên tiếng trước: “Bà ơi, con về rồi!”

Bên trong bỗng nhiên im lặng, ngay sau đó bà Ôn vén rèm nhìn ra ngoài.

“Tiểu Độ!”

“Bà, sao bà dậy sớm thế?” Ôn Độ nhìn thấy bà nội, mắt hơi cay. Cậu bước vào trong thì thấy bà nội đang chuẩn bị

nhân bánh bao.

“Sao bà còn dậy sớm làm bánh bao thế này?” Ôn Độ không đành lòng nhìn bà nội vất vả như vậy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.