Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 378




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đúng rồi, mọi thứ bên cậu đã chuẩn bị xong chưa? Sau này mỗi ngày sẽ có nhiều rau củ quả như vậy, cậu chắc chắn có thể tiêu thụ hết được à?” Ôn Độ khá lo lắng về vấn đề tiêu thụ.

“Cái này cậu không cần lo. Cậu không biết mức tiêu thụ ở Hương Thành cao thế nào đâu. Những loại rau này ở chỗ các cậu bán năm hào, ở Hương Thành có thể bán được hai đồng năm.”

Gần đây Luật Hạo Chi cũng không hề rảnh rỗi ở Hương Thành.

Tòa nhà bỏ hoang của cậu ấy đã được sửa sang gần xong rồi, bên trong dự định sẽ bán các loại trái cây, rau củ cao cấp. Còn những loại hàng kém chất lượng hơn thì sẽ bán ở những nơi khác, thậm chí có thể bán buôn ngay tại bến tàu.

Thuê một kho hàng ở bến tàu không hề rẻ.

Luật Hạo Chi dự định khi về sẽ cho người mua một mảnh đất, chuyên để bán buôn rau củ, đồng thời cho thuê cả mặt bằng.

“À đúng rồi, chú Ôn nhờ tôi đưa thư cho cậu. Chú ấy còn mua quần áo cho Oanh Oanh. Chi Chi cũng mang quà cho Oanh Oanh và bà nội. Cậu muốn nhờ người mang về hay để tôi nhờ người mang qua?”

“Tôi tính mấy ngày tới sẽ về, nên để tôi tự mang về đi.” Ôn Độ vừa mới nhận được thư của em gái mấy hôm trước, vừa đúng lúc mọi việc ở đây đã đi vào quỹ đạo.

Cậu định về quê chọn vài người lính vừa xuất ngũ qua đây giúp đỡ.

Chợ buôn rau củ qua cần người giữ gìn trật tự. Triệu Hiểu Phi phụ trách quản lý sổ sách, chuyện thu tiền thuê và quản lý những người khác thì chị ấy không làm nổi.

Cho nên cậu phải về để tuyển người.

“Khi nào cậu về?”

Ôn Độ nhìn qua, thấy cũng không có gì cần làm nữa, công việc đã tiếp nhận, Luật Hạo Chi đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi.

Cậu nói: “Bây giờ.”

“Vừa hay, đi chung xe tôi về đi.”

Ôn Độ cũng không khách sáo, ngồi lên xe, cậu mượn xe của Luật Hạo Chi.

“Có cần tôi cho cậu mượn thêm vài người không?” Luật Hạo Chi hỏi.

“Cũng được, mấy người lần trước theo tôi về cũng không tệ.” Ôn Độ có chút thèm thuồng.

“Chậc, được rồi!”

Luật Hạo Chi không từ chối.

Ôn Độ rất hào phóng, đưa người về, còn trả cho mỗi người một trăm đồng.

Một trăm đồng này không phải là ít.

Cậu hào phóng như vậy, đương nhiên Luật Hạo Chi cũng sẵn lòng cho mượn người.

“Cảm ơn nhiều.”

“Không cần khách sáo vậy đâu.”

Luật Hạo Chi đưa người đến nơi, lại bảo người đưa đồ vào rồi mới về.

Ngày hôm sau.

Vệ sĩ của Luật Hạo Chi lái xe tới.

Ôn Độ đến chỗ Hoàng Long Nghị để lấy những bộ quần áo đã đặt trước đó, cùng với những kiểu dáng thời thượng đặt hàng sau đó.

Cậu còn mua thêm đồng hồ, đồ điện tử, và nhiều đồ gia dụng khác như ti vi màu, máy giặt, tủ lạnh.

Ôn Độ rất hào phóng, không chỉ chuẩn bị một chiếc xe mà còn chuẩn bị đến ba chiếc xe.

Ngoài mấy vệ sĩ mà Luật Hạo Chi cho mượn, cậu còn đưa thêm không ít công nhân quay lại.

Trước khi khởi hành, Ôn Độ Gọi điện thoại cho bà nội: “Bà ơi, bà tìm mấy người qua dọn dẹp cái sân bên cạnh đi. Mua thêm chăn màn và đồ đạc nữa nhé, lần này con về sẽ dẫn theo hơn hai mươi người.”

“Đi đường cẩn thận nhé.”

“Con biết rồi, bà yên tâm, con dẫn theo nhiều người thế này, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.” Ôn Độ lo lắng về sự cố trên đường, nên mới dẫn thêm nhiều người như vậy.

Bà Ôn hỏi: “Vậy khoảng bao giờ các con về đến nhà? Bà sẽ chuẩn bị bữa sáng cho các con.”

“Đi đường phải mất mấy ngày, con cũng không rõ lắm. Bà không cần chuẩn bị trước đâu, đợi con về rồi nấu cũng được mà.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.