Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 377




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nếu người khác cũng mặc như vậy thì thôi đi.

Nhưng cậu bé thấy trên đường đầy người mặc quần áo không có miếng vá nào cả.

"Mua!"

Luật Hạo Chi phụ trách thanh toán.

Hai anh em mua quần áo xong, ra ngoài ăn cơm.

“Em quên hỏi chú Ôn tại sao lại đi hát rồi.” Luật Cảnh Chi tiếc nuối nói.

Luật Hạo Chi nói: “Vậy để anh cho người đi hỏi?”

“Không cần đâu, sau này hỏi cũng được.” Luật Cảnh Chi cúi đầu ăn cơm.

Luật Hạo Chi thấy bầu không khí có vẻ ổn, cuối cùng cũng hỏi câu hỏi trước đó chưa hỏi: “Mấy người đó ngày nào cũng bắt nạt em ở trường, sao em không nói với anh?”

“Đều là chuyện nhỏ, không cần anh ra mặt. Huống hồ, em cũng chưa từng chịu thiệt.” Bên cạnh cậu bé luôn có vệ sĩ đi theo, còn có thể theo cả vào trong trường được.

Những người khác trong nhà họ Luật đều không biết.

“Nếu muốn chuyển trường, cứ nói với anh.”

“Biết rồi.”

Hai anh em trở về nhà, nhìn thấy những thứ mà Kiều Ngũ mang đến, trực tiếp bảo người mang lên xe.

“Anh phải đi rồi, có việc gì cứ bảo Kiều Tứ Gọi điện thoại cho anh. Anh sẽ chạy về ngay. Bị bắt nạt thì đừng nhịn, xảy ra chuyện gì anh sẽ ra mặt. Còn những người khác trong nhà họ Luật thì vẫn vậy thôi, không vừa ý cứ đánh thoải mái.”

Luật Hạo Chỉ sợ em trai quá nhu nhược, bị người ta bắt nạt mà chỉ cần chưa chạm đến giới hạn của cậu bé thì lười đánh trả.

Như vậy không tốt.

Luật Cảnh Chi nhíu đôi mày tinh tế, hỏi: “Em cho anh ảo giác rằng em dễ bị người ta bắt nạt khi nào vậy?”

“Xem như anh lo lắng cho em, được không?” Luật Hạo Chi chưa bao giờ nổi giận với em trai.

"Anh qua bên đó cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để người ta bắt nạt. Bị lừa rồi, không còn vốn cũng đừng sợ, em có tiền!” Luật Cảnh Chi dùng cách riêng của mình để quan tâm anh trai.

Luật Hạo Chi cười nói: “Biết rồi, vậy anh đi đây.”

“Mau đi đi.”

Luật Hạo Chi quay người đi ra ngoài.

Luật Cảnh Chi miệng thì thúc giục người ta đi nhanh, thậm chí còn không xuống nhà tiễn.

Nhưng cậu bé đứng trên ban công rất lâu.

Cho đến khi không còn nhìn thấy anh trai nữa, biết rằng anh trai sẽ không quay lại vì quên đồ, cậu bé mới quay vào phòng.

Trong căn phòng rộng lớn, vô cùng trống trải.

Cứ như thể chỉ còn lại một mình cậu bé.

Sở Thành.

Chợ buôn rau củ quả của Ôn Độ đã hoàn thành.

Ngoài những rau củ quả mà cậu tự thu mua, cậu còn biến các khu vực khác thành cửa hàng và cho thuê.

Luật Hạo Chi đi tàu quay về, dẫn người đến thu mua rau củ quả, thấy cảnh tượng này thì ngạc nhiên đến sững sờ. “Cậu thật sự đã cho thuê hết rồi sao?”

Ban đầu, Ôn Độ chỉ để Triệu Hiểu Phi cùng với các đồng chí nữ ở đây. Triệu Hiểu Phi làm được hai ngày, thì thấy có người nghe tin mà đến, Muốn thuê chỗ ở.

Triệu Hiểu Phi thấy khá ổn, nên tự ý quyết định cho thuê.

Ôn Độ nghe xong liền biết ngay cơ hội đến rồi.

Cậu có thể làm chủ một chợ buôn rau củ quả. Dù là gian hàng lớn hay nhỏ, đều phải thu tiền thuê. Việc này không có rủi ro, lại có thể thu tiền hàng tháng.

Ôn Độ vỗ vai Luật Hạo Chi: “Đừng coi thường việc này. Nếu cậu xây một tòa nhà, bên trong toàn là các gian hàng bán rau củ, cậu chỉ cần thu tiền thuê. Cậu thử nghĩ xem một tháng là bao nhiêu tiền? Cậu thích một cái thì mở vài Thành, cậu nghĩ một tháng có thể kiếm được bao nhiêu? Đây là vụ làm ăn chắc chắn có lời.”

Luật Hạo Chi bắt đầu động lòng.

Ở Hương Thành có không ít tòa nhà bị bỏ hoang.

Cậu ấy chỉ cần mua lại là có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.