Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 368




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc hỏi: “Cậu lấy tiền ở đâu ra?”

“Nhặt được ở nhà vệ sinh.”

Ôn Thiều Ngọc lập tức ném tiền xuống đất, chân dẫm lên, kéo Tư Đồ Quang Diệu ra ngoài.

“Lại đi đâu nữa?” Tư Đồ Quang Diệu hỏi.

“Số tiền này không thể để ở nhà, phải tiêu hết.”

“Tại sao?”

“Nhiều lý do lắm! Bắt cậu tiêu là cậu phải tiêu!”

Tính khí Ôn Thiều Ngọc còn rất nóng nảy, đạp xe đi luôn.

Hắn mua một túi bột mì về, rồi bỏ số tiền lẻ còn lại vào đống tiền của mình, làm cho Tư Đồ Quang Diệu chẳng hiểu gì cả.

Ôn Thiều Ngọc còn nhắc nhở anh ấy: “Lần sau nhặt được tiền cũng làm như vậy!”

Nói xong, hắn đi vào phòng, lấy cuốn sổ ra viết thư cho mẹ.

Trước đây không phải hắn không muốn viết, mà là ngại.

Bây giờ thì khác rồi.

Hắn đã tìm được việc làm ổn định, có thể kiếm được nhiều tiền hơn, đương nhiên phải viết thư báo tin vui về nhà.

Viết thư xong, hẳn còn định mua cho con gái một chiếc váy thật đẹp.

Và mua cho mẹ một bộ sườn xám.

Hồi nhỏ, hắn từng thấy những bộ quần áo trong tủ đồ của mẹ, toàn là đồ thêu tay. Hồi đó nhà nghèo, phải đem đi cầm đồ để đổi lấy mấy đồng đại dương đem về.

Những điều này hắn nghe mẹ kể lại, chứ chưa từng được trải qua.

Mẹ hắn không nỡ mặc những bộ quần áo đó, luôn cảm thấy nếu mặc ra ngoài sẽ bị người ta nói là kiểu cách của địa chủ. Bây giờ thì khác rồi, nhưng bà vẫn không nỡ mặc, vì màu sắc của những bộ áo đó quá mới mẻ.

Ôn Thiều Ngọc quyết định mua cho mẹ những bộ quần áo kiểu mới.

Không mặc sườn xám nữa, mà sẽ mặc áo khoác.

Ai mà nói rằng bà phải mặc những bộ đồ dành cho người già!

Ôn Thiều Ngọc tràn đầy nhiệt huyết, viết thư xong thì đi làm nhân thịt.

Nồi xương vẫn còn đang hầm, đã hầm cả buổi sáng. Hắn bỏ thêm vài miếng củ cải vào.

Mùi hương kia thật tuyệt vời!

Mì trưa hôm nay nấu bằng nước hầm xương, mùi vị đó thật sự không chê vào đâu được.

Tư Đồ Quang Diệu nói: “Sau này khi tôi trở về, sẽ đầu tư cho anh mở một nhà hàng. Chắc chắn việc làm ăn của anh sẽ phát đạt lắm đấy!”

“Thế thì cậu có mà phá sản mất. Ngoại trừ mấy món này ra thì tôi chẳng biết làm món gì khác cả.”

Ôn Thiều Ngọc nghĩ đến tay nghề nấu ăn của mẹ mình rồi nói: “Nếu cậu có thể về quê tôi, đầu tư cho mẹ tôi mở một nhà hàng thì chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền. Tay nghề của mẹ tôi hồi trẻ học được từ nhiều đầu Bếp nổi tiếng. Sau này nhà họ sa sút, các bữa ăn trong nhà đều do mẹ tôi nấu.”

Tư Đồ Quang Diệu lại thèm thuồng: “Vậy khi nào anh về quê, cho tôi đi cùng.”

“Không dẫn!”

“Vậy tôi đưa anh về!”

“Không về!”

“Tôi gọi anh là anh trai, anh ruột, được chưa?”

Ôn Thiệu Ngọc rất bực mình: “Tôi đang làm việc, đừng làm phiền tôi được không?”

Tư Đồ Quang Diệu cũng không tức giận, ngồi xuống bên cạnh, không biết lấy ở đâu ra một cái máy ghi âm, trên tay còn cầm một cuộn băng cát-sét: “Ôn Thiều Ngọc.”

“Anh định hát bài gì trong vòng bán kết?”

Mỗi ngày lo nghĩ về chuyện kiếm tiền, vốn dĩ không có thời gian để nghĩ xem mình muốn hát bài gì, Ôn Thiều Ngọc:

Hắn nhìn chằm chằm vào cuộn băng cát-sét trên tay của Tư Đồ Quang Diệu, Muốn tiến lại xem nhưng lại cảm thấy hơi ngại.

Ngập ngừng mất ba phút, nghĩ đến việc tên này ăn của hắn, ở nhà hắn, còn nợ hắn không ít tiền, mọi thứ của anh ấy đều có thể cầm cố cho hắn. Thế là hắn lau tay, rồi giật lấy cuộn băng cát-sét trên tay Tư Đồ Quang Diệu.

Hắn nhìn vào những chữ viết trên đó, ngạc nhiên hỏi: “Cậu lấy cái này ở đâu ra vậy?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.