Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 367




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tư Đồ Quang Diệu đứng trước gương soi, phát hiện ra mình trông khác hẳn. Đôi mắt sắc lạnh trước đó giờ lại mang i áo rộng thùng thình khiến anh ấy trông gầy hơn hẳn, lại còn hơi khom lưng, cho dù mẹ anh ấy mặt chắc cũng không nhận ra.

ding tarde cai, ling

Từ nhỏ anh ấy đã được giáo dục rất nghiêm khắc.

Mối quan hệ giữa ba mẹ anh ấy cũng rất xa cách, chủ yếu là vì lợi ích.

So với anh ấy, bọn họ quan tâm đến tiền hơn.

Sau đó anh ấy lại đi du học, mối quan hệ với gia đình càng thêm xa cách.

Mấy năm nay, sự nghiệp của anh ấy phát triển lớn mạnh, những người dưới trướng đều sợ anh ấy. Chỉ có Ôn Thiều

Ngọc xem anh ấy như em trai, miệng thì chê bai nhưng thực ra lại rất quan tâm đến anh ấy.

Sau này anh ấy sẽ bảo vệ tên ngốc này!

Tư Đồ Quang Diệu đi tới cửa, Ôn Thiều Ngọc quay lại nhìn, nâng mí mắt nói: “Cúi đầu xuống.”

“Làm gì vậy?”

Tư Đồ Quang Diệu miệng thì nghi ngờ nhưng động tác lại rất nhanh.

Ôn Thiều Ngọc đưa tay gãi gãi đầu anh áy vài cái: “Được rồi, đi thôi!”

Đi được một đoạn, hắn còn lẩm bẩm nói: “Ai đời ăn mặc thế này, lại còn chải chuốt tóc gọn gàng tỉ mỉ? Chẳng phải là có vấn đề à?”

Tư Đồ Quang Diệu nghe xong, ngẩn người ra, rồi khóe mắt và lông mày đều là nụ cười khoái trá.

“Mau đi thôi, đi nhanh lên, không thì thịt ngon sẽ bị người ta lấy hết.”

Ôn Thiều Ngọc leo lên xe đạp, quay đầu lại nhìn Tư Đồ Quang Diệu, Tư Đồ Quang Diệu sải hai bước dài rồi ngồi lên yên sau.

“Đi thôi!”

Từ đây đến chợ không xa lắm.

Ôn Thiều Ngọc và Tư Đồ Quang Diệu tìm chỗ để xe rồi vào chợ mua thịt.

Đến quầy thịt, Ôn Thiều Ngọc mặc cả với người ta, nói một lúc lâu mà chỉ định mua một ít thịt. Người bán thịt có vẻ không vui lắm, tuy không nói gì nhưng vẻ mặt rất khó coi.

Ôn Thiều Ngọc cầm một miếng thịt rẻ tiền hỏi: “Ông chủ, miếng thịt ba chỉ này cũng bán rẻ cho tôi được không?”

Người bán thịt định chửi nhưng lại nuốt lời vào trong.

“Anh lấy bao nhiêu?” Người bán thịt dịu giọng hỏi lại.

Ôn Thiều Ngọc nói: “Cho tôi 5 cận đi!”

Người bán thịt mặt đầy vẻ ngạc nhiên, còn Tư Đồ Quang Diệu thì không thể tin vào tai mình: “5 cân? Anh định mua 5 cân thịt? Mua cho tôi ăn sao?”

Ôn Thiều Ngọc đen mặt nói: “Cho chó ăn.”

Tư Đồ Quang Diệu rất muốn sủa một tiếng.

“Cậu còn muốn mua gì nữa không?” Ôn Thiều Ngọc lại mua thêm hai cái xương ống lớn, cầm trên tay, quay lại hỏi Tư Đồ Quang Diệu.

Tư Đồ Quang Diệu nói: “Không mua.”

“Vậy chúng ta về thôi!”

Đợi về đến nhà, Ôn Thiều Ngọc cất thịt vào cái tủ lạnh mà hắn luôn tiếc rẻ không dùng, rồi bắt đầu nấu ăn.

Buổi sáng làm mì thịt hầm.

Tư Đồ Quang Diệu ăn đến nỗi muốn nuốt cả lưỡi.

Mới có bao lâu không được ăn thịt, anh ấy lại thèm đến như vậy, nghĩ lại bản thân trước kia còn định ăn đồ thanh đạm, chỉ muốn nói là “Đúng là có phúc không biết hưởng, tự chuốc khổ vào mình.”

Ăn xong,, Ôn Thiều Ngọc ngồi trên ghế đếm tiền.

Bán bánh bao kiếm được rất nhiều tiền.

Hôm qua hắn đã tiêu hết số tiền tiết kiệm, hôm nay không những thu hồi lại vốn mà còn lãi thêm hai trăm đồng!

Ôn Thiều Ngọc tính toán trong lòng.

“Cứ thế này thì chúng ta không cần phải đi làm ở cửa hàng bách hóa nữa, chỉ cần bán bánh bao cũng kiếm được gần

bằng lương của nhân viên vệ sinh! Nhưng chúng ta chỉ bán vào buổi sáng thôi!”

Ôn Thiều Ngọc rất kích động, hắn cảm thán: “Hương Thành thật sự là khắp nơi đều có vàng!”

“Anh có muốn thêm chút vàng nữa không?”

Tư Đồ Quang Diệu ném hai trăm đồng vào đống tiền của Ôn Thiều Ngọc.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.