(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Luật Hạo Chi là người làm việc rất hiệu quả, cậu ấy nói đi là đi, ngay ngày hôm đó đã lên tàu rời đi.
Ôn Độ rất thích hợp tác với những người như vậy.
Làm ăn mà không tích cực thì có vấn đề về tư tưởng rồi.
Luật Hạo Chi đi tàu đến Hương Thành, trời vẫn còn sớm.
Tài xế đợi cậu ấy ở bến tàu, thấy cậu ấy đi lên, cung kính hỏi: “Thiếu gia, muốn về trang viên Bán Sơn sao?”
Luật Hạo Chi nhìn đồng hồ rồi nói: “Đến trường học.”
Lâu rồi không gặp em trai, cậu ấy muốn đích thân đón em trai tan học.
Xe dừng trước cổng trường.
Luật Cảnh Chi mặc đồng phục từ bên trong đi ra, trông không khác gì những học sinh tiểu học khác. Khuôn mặt tuấn tú của cậu bé căng thẳng nghiêm túc, các bạn nhỏ xung quanh không dám tiến lên bắt chuyện.
Ngay khi cậu bé vừa bước ra khỏi cổng, một vài học sinh lớp trên chạy tới, chặn đường Luật Cảnh Chi.
“Nhóc con, khôn hồn thì giao hết tiền trong túi ra đây!”
Một nam sinh trong nhóm còn rút ra một con dao gọt trái cây, hai người khác cầm khúc côn cầu, vung tới vung lui cố ý hù dọa Luật Cảnh Chi.
Luật Cảnh Chi lạnh lùng liếc nhìn mấy người, vòng qua bọn họ định bỏ đi.
Cậu nhóc cầm dao giơ tay đẩy Luật Cảnh Chi một cái: “Mày điếc à? Tao nói chuyện với mày đấy không nghe thấy à? Mau giao tiền ra đây, không thì tao cho mày nếm thử mùi cống!”
Luật Cảnh Chi lạnh lùng hỏi: “Mày muốn nếm thử mùi cống à?”
“Tao nói mày đấy!”
Cậu nhóc kia định chọc gậy vào người Luật Cảnh Chi, nhưng bị Luật Cảnh Chi dễ dàng tránh được.
“Ô hay! Mày còn dám tránh? Ai cho mày tránh?” Cậu nhóc kia giơ tay định đánh Luật Cảnh Chi.
Luật Cảnh Chi lùi lại một bước, bình tĩnh nói: “Cứ đưa bọn họ đi uống nước cống đi.”
“Ha, thằng nhóc, mày nằm mơ...”
Ba học sinh lớp trên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị mấy người khác giữ chặt lại.
Luật Cảnh Chi không cao, mấy học sinh lớp trên bị ấn quỳ xuống đất vẫn có thể nhìn thẳng vào mắt cậu bé. Nhưng điều đó không hề làm giảm đi khí thế của cậu bé.
“Về sau đừng có nghe người nhà họ Luật xúi giục mà nghĩ tao là con riêng có thể tùy ý bắt nạt.” Luật Cảnh Chi đã quá quen với việc những tên ngu ngốc này đến gây rắc rối cho cậu bé rồi.
Nhưng những tên ngu ngốc như vậy lại quá nhiều.
Chỉ là hôm nay hơi quá đáng hơn một chút, lại còn mang cả đồ nghề theo nữa.
Luật Cảnh Chi quyết định cho bọn họ một bài học nhớ đời.
Mấy tên học sinh lớp trên kia mặt mày ngơ ngác bị lôi đi, miệng vẫn còn la hét om sòm.
Luật Cảnh Chi chẳng thèm để ý đến chúng, đưa cặp sách cho Kiều Vũ, tiếp tục đi về nhà.
Đột nhiên, cậu bé nghe thấy có người gọi mình.
"Chi Chi."
Giọng nói quen thuộc, cái tên quen thuộc khiến Luật Cảnh Chỉ vô cùng khó chịu, khuôn mặt không chút biểu cảm càng thêm cau có.
“Xin đừng gọi em như vậy, Hạo Hạo.”
Luật Hạo Chi bị ghê tởm, lập tức đổi cách xưng hô: “Tiểu Cảnh, em thường xuyên gặp phải tình huống này à?”
Vệ sĩ mở cửa xe, Luật Cảnh Chi ngồi vào trong rồi mới nói: “Trước đây chẳng phải cũng như vậy sao? Mấy người vô dụng đó cũng chẳng nghĩ ra được cách gì hay ho để đối phó với em. Vừa hèn nhát vừa đê tiện, cứ như mấy con chuột trốn dưới cống rãnh, chỉ dám lén lút làm những trò tiểu nhân.”
Luật Hạo Chi không nhịn được cười lớn.
Người ngoài đều nghĩ em trai là điểm yếu của cậu ấy, nên muốn thông qua việc tra tấn em trai để kích thích cậu ấy. Những tên ngu xuẩn kia lại không biết rằng, em trai cậu ấy không phải dạng dễ chọc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");