(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ồ, vậy chắc là bị ai bắt nạt rồi.”
Tư Đồ Quang Diệu đang cố dò hỏi, nhưng dạo này Ôn Thiều Ngọc đã quen với anh ấy, nhất là khi biết hiện tại anh ấy không có tiền, thái độ đối với anh ấy càng ngày càng tệ.
“Chỉ là gặp phải thứ xui xẻo thôi, gì mà bị ai bắt nạt chứ? Cậu nghĩ tôi giống cậu sao, kẻ thù khắp nơi, đến nhà cũng không dám về, còn không một xu dính túi.”
Ôn Thiều Ngọc càng nói càng thấy mình bị thiệt thòi: “Từ hôm nay trở đi, cậu không được tùy tiện xem tivi, trời vừa tối là phải tắt đèn ngay. Đừng có lãng phí điện, biết chưa?”
Tư Đồ Quang Diệu: “???”
Anh ấy phát hiện giai đoạn nổi loạn muộn của mình đang âm thầm trỗi dậy, kết quả là bị Ôn Thiều Ngọc nói cho một câu tắt ngấm.
“Tôi hết tiền rồi!”
Tư Đồ Quang Diệu im bặt.
“Con trai anh nợ nhiều tiền lắm à?” Tư Đồ Quang Diệu không nhịn được hỏi.
Ôn Thiều Ngọc vừa nghĩ đến số tiền mà con trai đã lấy đi, hơi thở không nhịn được mà đình trệ: “Con trai tôi rất giỏi tiêu tiền! Tôi sợ sẽ nợ nần chồng chất, không thể vực dậy được. Tôi phải nhanh chóng về giúp nó, nhưng bây giờ tôi cũng không thể về được.”
“Sao lại không thể về?” Tư Đồ Quang Diệu Muốn nói rằng anh ấy có thể giúp hắn trở về.
Chưa kịp ra, Ôn Thiều Ngọc đã thất vọng nói: “Tôi đã vào vòng bán kết rồi. Ài! Một cuộc thi hát mà sao lại còn có vòng sơ khảo rồi vòng bán kết thế này? Chẳng phải hát xong là có thể chọn ra ai hát hay nhất rồi sao?”
Tư Đồ Quang Diệu ngạc nhiên: “Anh vào vòng bán kết rồi à?”
“Ánh mắt này của cậu là sao? Chẳng lẽ tôi hát không hay à? Không phải tôi khoe khoang, nhưng trình độ của tôi bây giờ còn hơn rất nhiều người khác rồi đấy!”
Ôn Thiều Ngọc rất không phục, thậm chí còn ngồi thẳng lưng lên rồi hát vài câu: “Cậu tự nghe thử xem, tôi hát có hay không?”
“Hay, rất hay.”
Tư Đồ Quang Diệu giờ đang ăn nhờ ở đậu, nào dám nói là không hay.
Nếu nói không hay, anh ấy sẽ bị Ôn Thiều Ngọc đuổi đi ngay lập tức.
Lúc này Ôn Thiều Ngọc mới hài lòng.
“Cũng không biết con trai tôi thế nào rồi! Đúng rồi, dạo này cậu có thấy thông tin gì về con trai tôi trên báo không?” Ôn Thiều Ngọc không muốn làm phiền người khác, hơn nữa, hắn đâu phải người không hiểu chuyện.
Hỏi Kiều Ngũ chẳng khác nào làm khó Kiều Ngũ.
Thà chờ tin tức từ con trai gửi đến còn hơn.
Tư Đồ Quang Diệu thở dài: “Nếu anh lo lắng cho con trai mình, sao không bảo nó qua đây phát triển? Tôi có thể giới thiệu công việc giúp nó tìm việc. Nhưng con trai anh còn nhỏ, nên đi học trước thì hơn.”
“Cậu nghĩ là tôi không muốn à? Còn không phải vì tôi không chịu phấn đấu, nên con trai tôi mới phải bỏ học đi làm công sao?”
Ôn Thiều Ngọc nghiến răng nói: “Không được, ngày mai tôi phải đi tìm việc làm. Có việc thì mới có tiền. Nhưng chưa chắc ngày mai đã tìm được việc, chúng ta vẫn phải tiết kiệm trước đã.”
“Tiết kiệm á?”
Tư Đồ Quang Diệu thấy Ôn Thiều Ngọc chia số rau ít ỏi thành hai phần, còn hùng hồn nói: “Đồ ăn cho bữa sáng mai nay đều có rồi!”
và tối
Tư Đồ Quang Diệu: “...”
Hai ngày nay, anh ấy đã nếm trải toàn bộ những đau khổ mà từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm thử.
Ôn Thiều Ngọc, anh giỏi lắm!
Sở Thành.
Ôn Độ lại đến nhà ông Hoàng. Ông Hoàng không có ở nhà, cậu nhìn thấy trong sân chất đầy những giỏ nhỏ, biết ngay là ông ấy đang trăn trở chuyện kiếm tiền.
Ông Hoàng từ bên ngoài trở về, thấy Ôn Độ ngồi trong sân, nhướn mày: “Thằng nhóc này, không bận à?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");