Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 355




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nếu về thành phố đơn giản như vậy, cô ta có cần phải dùng mọi thủ đoạn để rời đi không?

Cô ta muốn kết hôn với một người đàn ông lớn tuổi lắm chắc?

Nhưng bây giờ chính sách đã thay đổi, cô ta có được cuộc sống mà trước đây chưa bao giờ dám mơ ước, thậm chí còn được cùng chồng đến Hương Thành mở mang tầm mắt, nào ngờ lại gặp lại Ôn Thiều Ngọc ở đây.

“Tú Trân à?”

Nghe thấy tiếng chồng Gọt, Nhiễm Tú Trân thay đổi vẻ mặt ghét bỏ lúc nãy, xoay người, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười dịu dàng xinh đẹp.

“Xong việc rồi à?” Cô ta bước đến bên cạnh người đàn ông, tỏ ra rất ngoan ngoãn.

Cô ta rất xinh đẹp, không hề thua kém các ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất hiện nay, đưa ra ngoài rất có thể diện.

Dù đã lớn tuổi, nhưng thời gian dường như ưu ái cô ta, mang lại cho cô ta vẻ đẹp quyến rũ chín chắn hơn những cô gái trẻ tuổi.

Cô ta còn trẻ hơn Trần Quốc Phú mười tuổi, khiến Trần Quốc Phú rất say mê.

Trần Quốc Phú nhìn theo hướng mà Nhiễm Tú Trân vừa nhìn, nhưng không thấy ai.

Ông ta nói: “Cũng sắp xong việc rồi. Mấy ngày tới, anh sẽ đưa em đi chơi quanh đây cho khuây khỏa. Không biết sau này còn có cơ hội đến đây nữa không.”

“Thật ra anh không cần phải đặc biệt dành thời gian cho em đâu.”

Nhiễm Tú Trân rất biết cách nắm bắt đúng mực. Sự dịu dàng tinh tế của cô ta, quả thực khiến Trần Quốc Phú vô cùng hài lòng.

Trần Quốc Phú nắm lấy tay cô ta: “Tú Trân, em đừng lo lắng, anh cố ý dành thời gian để ở bên em. Mấy năm gả cho anh, em đã lo toan việc nhà, chăm sóc cả nhà. Hai đứa nhỏ cũng xem em như mẹ ruột. Về chuyện con cái, anh cũng có lỗi với em.”

“Lúc mới cưới, em đã nói với anh rồi. Em không muốn có con, dù cả đời này em không có con cũng không sao, em không Muốn Hồng Binh và Hồng Văn phải thiệt thòi.”

Trong mắt Nhiễm Tú Trân ánh lên sự chân thành, sau khi nói xong câu này, cô ta hơi cúi đầu. Cô ta biết cách nắm thóp Trần Quốc Phú, biết cách làm sao để Trần Quốc Phú càng thêm yêu thương cô ta hơn.

Trần Quốc Phú mới là người có tiếng nói quyết định trong nhà họ Trần, chỉ cần lấy được sự ưu ái của ông ta, những người khác trong nhà họ Trần có là gì chứ?

“Tú Trân, em mới là người chịu thiệt thòi.”

Trần Quốc Phú đưa Nhiễm Tú Trân đi mua rất nhiều quần áo và giày dép đẹp. Nhiễm Tú Trân miệng thì nói xót tiền, nhưng thực tế thì mua không sót món nào.

Nhiễm Tú Trân e thẹn mặc váy mới, nhịn không được nghĩ, cái tên vô dụng đó rốt cuộc có tài cán gì mà lại có thể đến Hương Thành?

Chợ thực phẩm.

Ôn Thiều Ngọc nhìn những thức ăn kia, chọn tới chọn lui, hoàn toàn không để ý đến Nhiễm Tú Trân.

Hắn đang bận mặc cả với người bán.

Cuối cùng mua được những đồ ăn vừa rẻ vừa ngon, Ôn Thiều Ngọc vui vẻ quay về nhà. Hắn còn cảnh giác nhìn xung quanh, không thấy Nhiễm Tú Trân đâu mới vội vàng xách giỏ thức ăn về.

Nếu để người phụ nữ đó biết hắn đang sống ở Hương Thành, e rằng cô ta sẽ bám dính như thuốc bôi da chó.

Hừ, cô ta nghĩ hắn vẫn là tên ngốc ngây thơ năm đó sao?

Ôn Thiều Ngọc nghĩ đến lời thoại trong phim, khinh bỉ nghĩ: “Từ nay về sau, Ôn Thiều Ngọc hắn, trong tim không còn tình yêu, tự nhiên sẽ thành thần!”

Phụ nữ đều là chướng ngại vật!

“Anh ra ngoài bị ai đánh à? Sao sắc mặt tệ vậy?” Tư Đồ Quang Diệu tựa vào ghế sofa, tò mò nhìn người đang ngồi nhặt rau trong phòng khách.

Ôn Thiều Ngọc ngước mắt lên, bực bội lườm anh ấy: “Cậu mới bị người ta đánh đấy!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.