(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Thiều Ngọc không hề thấy có vấn đề gì khi chỉ có một món: “Cậu không ăn à? Nếu cậu không ăn thì thôi, tôi ăn một mình.”
“Anh ăn, anh ăn đi!”
Tư Đồ Quang Diệu chẳng muốn ăn rau chút nào.
“Vậy tôi ăn đây!”
Ôn Thiều Ngọc rất vui mừng.
Lúc nãy hắn còn định để cho Tư Đồ Quang Diệu ăn hết cả đĩa rau kia cơ!
Vì Tư Đồ Quang Diệu không ăn nên hắn cũng không khách sáo.
Tư Đồ Quang Diệu nhìn Ôn Thiều Ngọc ăn hết một bát mì, rồi lại ăn hết cả một đĩa rau, thậm chí cả chút nước rau cuối cùng cũng được Ôn Thiều Ngọc đổ vào bát mì, ăn sạch sẽ, không để lại một giọt nào cho anh ấy. Được lắm!
Ôn Thiều Ngọc thấy anh ấy vẫn chưa động đến bát mì, nhíu mày hỏi: “Cậu không ăn mì à? Cậu đang dưỡng thương mà, không ăn gì sao được? Mau ăn hết mì đi, ăn no mới nhanh khỏi.”
Tư Đồ Quang Diệu: "...”
Gặp phải ân nhân cứu mạng như vậy, thật là xui xẻo!
“Người bị thương cần ăn những thứ bổ dưỡng để bồi bổ cơ thể.” Tư Đồ Quang Diệu ám chỉ Ôn Thiều Ngọc nên nấu chút đồ ăn ngon.
Ôn Thiều Ngọc nói: “Tôi biết, nhưng điều kiện ở đây có hạn mà, cậu cũng thấy đấy. Giờ chỉ có vậy thôi. Cậu muốn ăn gì thì tự đi mà nấu.”
Tư Đồ Quang Diệu nhận ra một vấn đề nghiêm trọng: “Anh hết tiền rồi à?”
“Chứ còn gì nữa? Nếu có tiền thì ai lại đi ăn rau? Bữa nào tôi cũng ăn thịt.” Ôn Thiều Ngọc là động vật ăn thịt, ghét nhất là ăn rau.
“Sao anh không nói sớm?”
Ôn Thiều Ngọc chế giễu: “Nói sớm thì có ích gì, cứ làm như cậu có tiền ấy. Nếu cậu có tiền, thì mấy người lần trước đến đây cũng không thấy bọn họ để lại cho cậu một xu nào.”
Tư Đồ Quang Diệu: “...”
Thường ngày có bao giờ anh ấy mang tiền bên người đâu.
Hiện tại là thời kỳ đặc biệt, không thể để người khác biết anh ấy còn sống được, ngoài hai tâm phúc đó ra, anh ấy không tin tưởng bất kỳ ai. Tư Đồ Quang Diệu cũng sẽ không tiết lộ thân phận của mình vào thời khắc quan trọng nhất.
Cho nên...
Hiện tại anh ấy còn không bằng Ôn Thiều Ngọc, anh ấy chính là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, không có một xu dính túi.
“Mau ăn hết mà đi.”
Ôn Thiều Ngọc đứng dậy đi vào nhà, bật tivi lên và bắt đầu hát theo.
Ban giám khảo yêu cầu hắn chuẩn bị thêm một bài hát nữa, hắn phải chuẩn bị thêm một bài trước khi đi dự thi vòng tiếp theo vào tháng sau. Thật ra hát thì đơn giản, quan trọng là phát âm. Hắn nhất định phải phát âm chuẩn mới được.
Ôn Thiều Ngọc bắt đầu ghi chép vào cuốn sổ theo cách riêng của hắn.
Tư Đồ Quang Diệu nghe thấy tiếng hát từ trong nhà vọng ra, biết ngay là Ôn Thiều Ngọc đang luyện bài hát mới.
Anh ấy nhìn vào bát mì của mình, do dự một lúc, rồi cau mày bắt đầu ăn. Ăn được hai miếng, anh ấy phát hiện ra điều bất thường, dùng đũa đảo đảo lên, và nhìn thấy hai quả trứng ốp la.
Lúc nãy Ôn Thiều Ngọc ăn mì, trong bát không hề có quả trứng nào cả.
Lúc đó anh ấy nhìn thấy rất rõ.
“Người này...”
Tư Đồ Quang Diệu biết Ôn Thiều Ngọc không hề biết thân phận của anh ấy, cũng chưa bao giờ nịnh nọt anh ấy. Anh ấy có thể thấy được Ôn Thiều Ngọc là người có suy nghĩ đơn giản, tính tình lại rất tốt bụng.
Nếu ở nhà họ Tư Đồ, chắc chắn hắn sẽ bị người ta gặm đến nỗi không còn một mẩu xương.
“Kể cho anh nghe một chuyện.” Tư Đồ Quang Diệu ăn hết cả trứng lẫn mì, rồi vào phòng ngồi cạnh Ôn Thiều Ngọc.
Ôn Thiều Ngọc không ngẩng đầu lên, nói: “Không rảnh.”
“Bây giờ anh có thể rảnh rồi, lát nữa tôi sẽ giúp anh.” Câu nói này của Tư Đồ Quang Diệu đã có tác dụng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");