Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 352




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lê Diệu Huy ngạc nhiên: “Anh còn biết hát hí khúc sao? Thật bất ngờ! Anh có muốn hát cho chúng tôi nghe thử một đoạn không?”

“Được chứ!”

Ôn Thiều Ngọc thực sự không hề ngại sân khấu, hắn hắng giọng nói: “Tôi xin hát cho mọi người nghe một đoạn “Quý phi say rượu”.”

Mọi người đều biết “Quý phi say rượu”.

Nhưng Ôn Thiều Ngọc vừa mở miệng, lập tức khiến mọi người kinh ngạc.

“Chà, giọng hát này! Tuyệt vời quá!”

Ánh mắt Lê Diệu Huy sáng rực lên, đừng thấy ông ấy là một nhà soạn nhạc và biên soạn nhạc thịnh hành hiện đại, ông ấy cũng rất thích nghe hát hí khúc.

Ôn Thiều Ngọc vừa mở miệng, ông ấy đã biết không có mười năm luyện tập thì không thể đạt đến trình độ này.

Khán giả dưới sân khấu đều sững sờ.

Bọn họ trợn mắt há hốc miệng nhìn Ôn Thiều Ngọc, suy nghĩ không biết người này rốt cuộc là nam hay nữ.

Giọng hát này còn đỉnh hơn cả phụ nữ!

Ba vị giám khảo rất thích thú, lúc Ôn Thiều Ngọc dừng lại, bọn họ vẫn cảm thấy chưa đủ.

Khán giả dưới sân khấu lại nhiệt liệt vỗ tay.

Đợi mọi người vỗ tay xong, Lê Diệu Huy mới mở miệng: “Chúc mừng, anh được vào bán kết rồi.”

“Hả?” Ôn Thiều Ngọc ngơ ngác hỏi: “Còn có vòng bán kết nữa sao?”

Lệ Diệu Huy bị hỏi đến ngẩn người: “Anh không biết còn có vòng bán kết à?”

“Tôi cứ tưởng chỉ lên hát một bài là xong rồi.”

Dáng vẻ lúc này của Ôn Thiều Ngọc hoàn toàn khác hẳn với lúc đang hát. Lúc hát hắn có bao nhiêu rực rỡ, bao nhiêu nổi bật, thì lúc này có bấy nhiêu ngốc nghếch.

Nhưng đôi môi này của hắn cũng khá là hấp dẫn.

“Nhiều người đến tham gia thi đấu như vậy, không chỉ có vòng bán kết, mà còn có cả vòng chung kết nữa.” Lệ Diệu Huy rất thích thí sinh này: “Bây giờ anh có thể về rồi, tháng sau lại đến tham gia thị tiếp. Về nhà nhớ chuẩn bị thật tốt nhé.

Ôn Thiều Ngọc bước xuống sân khấu, cả người vẫn còn ngơ ngác.

Tư Đồ Quang Diệu không phải thí sinh tham gia nên không thể vào bên trong, anh ấy đứng ở chỗ lúc nãy chờ Ôn Thiều Ngọc.

Chờ mãi mới thấy Ôn Thiều Ngọc đi ra, trông vẻ mặt vẫn còn rất sốc.

“Đi thôi.”

Vết thương của Tư Đồ Quang Diệu vẫn chưa lành hẳn, không làm những động tác mạnh thì cũng không đau.

Anh ấy đi ở phía trước, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Ôn Thiều Ngọc. Ôn Thiều Ngọc bế tắc cúi đầu đi về phía trước, lại thở dài một hơi. Cũng không biết trong chốc lát hắn đã chịu những đả kích gì mà cứ liên tục than thở như vậy.

Đi ra khỏi đó, Ôn Thiều Ngọc trèo lên xe, định chở Tư Đồ Quang Diệu về nhà.

Tư Đồ Quang Diệu sợ hắn sẽ làm mình ngã, mở miệng hỏi hắn: “Anh làm sao vậy?”

“Có lẽ tôi không thể về nhà được nữa.” Ôn Thiều Ngọc nghĩ đến mấy ngày tới mình sẽ không có tiền ăn, lập tức hỏi Tư Đồ Quang Diệu: “Cậu định chừng nào đi?”

“Anh đuổi tôi đi?”

Tư Đồ Quang Diệu nheo mắt lại, tâm trạng vô cùng khó chịu.

Từ nhỏ đến lớn anh ấy luôn được bao bọc, chưa bao giờ có ai dám nói chuyện với anh ấy như vậy.

“Vết thương của cậu đã sắp lành rồi, còn ở lại nhà tôi làm gì nữa?” Ôn Thiều Ngọc hỏi ngược lại.

Tư Đồ Quang Diệu lạnh lùng nói: “Vết thương của tôi chưa lành.”

“Ô.”

Ôn Thiều Ngọc bắt đầu lo lắng.

Nửa tháng tiếp theo hắn sẽ sống sao đây?

Số tiền trên người hắn không còn nhiều, phải tiết kiệm mới đủ dùng.

Tối đó.

Lúc ăn cơm, Tư Đồ Quang Diệu nhìn thấy một đĩa lá khoai lang trên bàn, còn tưởng rằng còn có món khác.

Đến khi Ôn Thiều Ngọc bưng mì ra, Tư Đồ Quang Diệu trợn tròn mắt.

“Đừng nói với tôi là tối nay chúng ta chỉ ăn có thế này nhá?” Anh ấy đang dưỡng thương, không có thịt, không có trứng, không có sữa làm sao được?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.