(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); So với những chiếc quần jean đang thịnh hành hiện nay, quần của hắn rộng rãi hơn một chút, so với quần tây thì lại ôm sát hơn một chút.
Hắn không cao bằng con trai nhưng cũng không quá lùn.
Tỷ lệ cơ thể cân đối, chân cũng rất dài.
Vạt áo sơ mi trắng được cài gọn vào trong quần, tôn lên vóc dáng mảnh mai, cao ráo của hắn, tạo cảm giác vừa sáng khoái lại vừa sạch sẽ.
Phía dưới thật sự rất hỗn loạn.
Nhưng Ôn Thiều Ngọc cũng không để ý, hôm nay hắn chỉ có một mục tiêu, đó là đứng trên sân khấu và hát xong một bài hát. Hắn hy vọng ban giám khảo có thể cho hắn thêm chút thời gian, để hắn có thể hát hết cả bài.
Nghĩ như vậy, hắn hít sâu một hơi rồi bắt đầu hát: “Một làn gió nhẹ thổi qua mái tóc mềm mại của cô ấy, dáng vẻ đó thật động lòng người biết bao...”
Những người đang trò chuyện lập tức ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn chàng thanh niên đứng sân khấu kia.
Ngay cả khán giả dưới khán đài cũng ngừng lại và nhìn lên sân khấu.
“Đây là ca sĩ gốc à?”
“Tai cậu có vấn đề à? Ca sĩ gốc là nữ mà! Anh ta là con trai đấy.”
“Chàng trai này hát hay thật! Mà trông cũng đẹp trai nữa!”
Có rất nhiều người nghĩ như vậy.
Bọn họ mới phát hiện ra rằng chàng thanh niên đang hát trên sân khấu, không chỉ hát hay mà còn rất đẹp trai.
Ban giám khảo vốn đang mệt mỏi, cuối cùng cũng không cảm thấy đôi tai của mình bị tra tấn nữa.
Nếu tất cả thí sinh đều như vậy, thì bọn họ đã không đến nỗi uể oải như thế này.
Ôn Thiều Ngọc không biết người khác nghĩ thế nào.
Dù sao thì giám khảo cũng chưa ra hiệu dừng lại, hắn vẫn tiếp tục hát.
Khi hát xong câu cuối cùng, hắn đặt micro xuống, ngơ ngác nhìn xuống khán đài, mới nhận ra mọi người dường như đều đang nhìn mình.
Hắn lập tức mỉm cười với khán giả dưới khán đài.
Dưới sân khấu rất yên tĩnh.
Các vị giám khảo cũng không lên tiếng.
Ôn Thiều Ngọc cảm thấy hơi lo lắng, hắn không biết phải làm gì. Trước khi lên sân khấu, cũng không ai nói cho hắn biết phải làm thế nào.
Hát xong là phải đi xuống à?
Ôn Thiều Ngọc cảm thấy nếu mình không chào hỏi mà đi xuống thì có vẻ hơi bất lịch sự.
Trước khi làm việc phải biết cách làm người.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bộ não của Ôn Thiều Ngọc lần đầu tiên hoạt động nhanh chóng, hắn cầm lấy micro, nói với các giám khảo: “Các đồng chí giám khảo, tôi có thể xuống được rồi chứ ạ?”
“Bốp bốp...”
Còn chưa nói xong, dưới sân khấu bùng nổ những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Một lúc lâu sau, giám khảo giơ tay lên, tiếng vỗ tay mới dừng lại.
“Anh muốn xuống hả? Vậy thì e là không được, anh còn phải ở trên đó chờ thêm một lúc nữa.” Ánh mắt giám khảo mang theo ý cười: “Anh giới thiệu bản thân lại lần nữa đi?”
Ôn Thiều Ngọc thầm nghĩ, vừa rồi hắn giới thiệu uổng công rồi à?
Những người này tuổi cũng không lớn, mà trí nhớ kém thật.
“Tôi tên là Ôn Thiều Ngọc.”
“Ôn Thiều Ngọc, anh có biết trước khi anh lên sân khấu, tôi đã nghĩ gì không?”
Giám khảo là một người đàn ông trung niên nho nhã, trên sống mũi đeo một chiếc kính gọng vàng, mặc bộ vest màu trắng ngà, nhìn qua là biết nồng đậm khí chất thư sinh.
“Không biết.”
Ôn Thiều Ngọc thành thật lắc đầu.
Lê Diệu Huy cười nói: “Trước khi anh lên sân khấu, tôi đã nghĩ, một người đẹp trai như vậy, chắc là sẽ không hát được. Anh đến đây hát, thà đi đóng phim còn hơn, biết đâu lại nổi tiếng. Không ngờ, anh vừa mở miệng, đã làm tôi kinh ngạc. Trước đây anh từng học hát rồi sao?”
“Tôi chưa học bao giờ, khi còn bé từng đi theo một ông lão học hát hí khúc hai năm.” Ôn Thiều Ngọc thành thật lắc đầu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");