Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 345




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Độ lập tức nhớ tới mảnh đất mình mua còn có thể làm được gì!

Cậu sẽ xây dựng một chợ buôn bán rau quả.

Mỗi ngày thu hoạch những loại rau này trong thời gian cố định, sau đó thống nhất dùng thuyền vận chuyển đến nơi đối diện. Không chỉ Hương Thành, cậu cũng không muốn buông tha cho Kính Thành bên cạnh Hương Thành.

"Tôi định mua một mảnh đất, mảnh đất đó cách bến cảng rất gần. Ngoại trừ xây dựng nhà máy thì còn có thể xây dựng thêm một buôn bán rau quả khổng lồ. Tôi thu hoạch rau quả, cậu phụ trách vận chuyển cùng với chợ bên chia 4:6. Tôi bốn, cậu sáu."

Hương Thảo mộc cho buôn

Mua đồ thì dễ, bán đi thì kho".

Cái khó này là nhằm vào một số người.

Cậu đi bán nhất định sẽ bị gây khó dễ, nhưng nếu Luật Hạo Chi đi bán thì tuyệt đối sẽ không bị.

Nhà họ Luật ở Hương Thành là nhà giàu số một số hai.

"Hương Thành các cậu có tòa nhà tồi tàn nào không? Cậu đi mua đi, dùng để chuyên bán những thứ này, biến nó thành chợ rau quả có chất lượng tốt một chút, hoặc là cậu tìm người Hương Thành làm như vậy cũng được. Đến lúc đó đặt trên quầy, giá cả tăng gấp đôi sẽ không thành vấn đề."

Luật Hạo Chi cảm thấy Ôn Độ thật sự là một tiểu thiên tài kiếm tiền.

Mọi thứ dường như đều không thành vấn đề với cậu.

Cậu ấy nghe Ôn Độ nói như vậy, trong lòng tính toán một khoản, tuy rằng thoạt nhìn không phải là một vụ mua bán lớn gì nhưng vụ mua bán này hẳn là có thể lâu dài.

"Có thể thử xem."

Luật Hạo Chi đồng ý không chút do dự.

"Vậy bây giờ tôi đi mua đất đây." Nói xong Ôn Độ bèn đứng dậy rời đi.

Luật Hạo Chi: "???"

Cái quái gì thế?

Tên này vẫn chưa mua đất à?

Ôn Độ về đến nhà, bắt đầu vẽ bản thiết kế chợ buôn bán rau quả.

Chợ buôn bán rau quả chủ yếu là chống mưa, tiếp theo là phải lớn, hơn nữa cái này cũng rất đơn giản. Nếu muốn chọn ra một lô trái cây và rau quả cao cấp thì phải cần đến một nơi sạch sẽ.

Ôn Độ đề nghị Luật Hạo Chi mang về để nhân viên bên kia đóng gói.

Như vậy vừa mới mẻ mà còn sạch sẽ.

Hơn nữa còn thuận tiện cho vận chuyển.

Cậu cùng lắm chỉ là phân loại trái cây và rau dưa đã chọn xong.

Hơn nữa còn phải tự mình làm thùng vận chuyển có thể tái sử dụng. Đến lúc đó cậu đến nhà máy nhựa đặt làm một đống thùng là. Nghĩ như vậy, cậu còn phải vẽ ra thùng nhựa phù hợp để vận chuyển thì như vậy mới dễ đặt làm riêng.

Tất cả đều là tiền.

Ôn Độ tự nhủ với mình nếu tiêu xài số tiền này sẽ chỉ kiếm về được nhiều tiền hơn.

Vẫn chưa có đất mà Ôn Độ đã đi tìm người đặt làm thùng nhựa, dùng để vận chuyển trái cây và rau dưa.

Cậu đến nhà máy nhựa, thái độ của quản đốc rất tốt, còn cố ý Gọi kỹ thuật viên tới để xác định nhà máy có thể làm được hay không, không có vấn đề gì lớn là sẽ ký hợp đồng với Ôn Độ.

Ôn Độ dẫn theo Triệu Kiến Đông.

Triệu Kiến Đông nghe không hiểu nhưng Ôn Độ bảo anh ấy ký hợp đồng, vì thế anh ấy ký hợp đồng.

Thanh toán tiền đặt cọc xong, Ôn Độ và Triệu Kiến Đông bước ra khỏi nhà máy, Triệu Kiến Đông tò mò hỏi: "Em Muốn cái thùng kia làm gì?"

"Hợp tác làm ăn với người ta." Ôn Độ cũng không gạt Triệu Kiến Đông.

Triệu Kiến Đông không hiểu, không quan tâm, cũng không có suy nghĩ gì dư thừa. Phần lớn chuyện trên công trường đều do anh ấy phụ trách, cái này đã chiếm hết toàn bộ tinh lực của anh ấy rồi. Ôn Độ bảo anh ấy học tập, thế nên anh chỉ cần Ôn Độ đến công trường là anh ấy sẽ mang theo một quyển sổ nhỏ, Ôn Độ nói gì anh ấy cũng phải ghi nhớ kỹ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.