(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Luật Hạo Chi nói: "Tôi tưởng cậu tìm giúp người khác."
"Cậu mau giúp tôi liên lạc với thiết bị đi." Bên cậu muốn tuyển người thì trước tiên phải xây dựng nhà máy.
Ôn Độ dạo qua một vòng, phát hiện giá đất hiện tại đã tăng lên.
Chọn một nơi thích hợp để xây dựng nhà máy cũng không dễ dàng.
Cậu chọn tới chọn lui, tìm một nơi tương đối hẻo lánh. Sau khi nhìn trúng mảnh đất hoang kia, Ôn Độ mang rượu đi tìm ông Hoàng.
Ông Hoàng thấy Ôn Độ thì trong lòng lộp bộp: "Thằng nhóc, cháu lại tới đây làm gì?"
"Thúc công, cháu muốn mua một mảnh đất." Lần này Ôn Độ còn cắt hai cân thịt cho ông Hoàng.
Ông Hoàng cảnh giác hỏi: "Cháu muốn mảnh đất nào? Ông nói cho cháu biết, cháu không mua được đất tốt đâu, trong thôn không chịu bán."
"Là đất hoang, cháu muốn một mảnh đất hoang ở phía Nam."
Ông Hoàng còn tưởng rằng Ôn Độ muốn mua đất tốt, kết quả lại muốn mua một mảnh đất hoang, cách xa ga xe lửa nhất mà cũng xa ga nhất, hầu như không có người ở.
"Mảnh đất đó đến chó cũng không thèm, cháu nhất định muốn mua?" Ông Hoàng lo lắng thằng nhóc này đang lừa mình.
Chữ mua của Ôn Độ nghẹn ở cổ họng, vô cùng khó chịu.
"Thúc công, ông thật lòng không muốn cháu mua mảnh đất kia đúng không?"
Ôn Độ cũng không muốn nói chuyện.
"Mảnh đất rách nát kia cách thôn xa mà lại còn là đất hoang, trồng cỏ còn tốt hơn trồng lương thực. Trồng rau một phát là khỏi phân biệt được đâu là cỏ đâu là rau luôn."
Trong miệng ông Hoàng điên cuồng châm chọc nhưng tốc độ đan giỏ trong tay không hề chậm lại chút nào.
"Vậy không phải sẽ rẻ sao?" Ôn Độ không có nhiều tiền như vậy, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiều.
Nếu cậu muốn tích lũy vốn trong giai đoạn đầu để tham gia đấu giá đất năm sau thì nhất định phải tích lũy đủ vốn, nhưng tốc độ tiêu tiền lại cách rất xa tốc độ kiếm tiền.
Ôn Độ có thể tiết kiệm thì sẽ tiết kiệm.
Cuối cùng ông Hoàng cũng ngẩng đầu lên cho Ôn Độ một ánh mắt, có điều ánh mắt đó giống như đang nhìn một tên ngốc.
"Cháu thật sự muốn mua? Cháu mua mảnh đất đó làm gì?"
Ông Hoàng cảm thấy thằng nhóc này có chỗ là lạ, mua nhà tự mình ở thì thôi đi, mua đất trồng rau cũng có thể hiểu cậu lại liên tiếp mua ba ngọn núi, còn muốn mua một mảnh đất hoang gà không thèm ị, trông thế nào cũng thấy không đơn giản.
Ôn Độ cũng không giấu diếm ông ấy: "Cái này không phải là kiếm được bao nhiêu tiền mà là muốn kiếm chút tiền lớn. Cháu thấy người ta mở nhà máy hết rồi nên cháu cũng muốn mở một nhà máy. Làm cu li quá vất vả, hơn nữa làm ở nhà máy vẫn tốt hơn, làm ở nhà máy có bảo hộ."
"Vậy những ngọn núi kia của cháu thì sao?" Ông Hoàng cũng không tin vào lời ma quỷ của cậu.
"Đó là đường lui của cháu, làm ăn lỗ thì cháu vẫn còn có núi. Không phải đều nói dựa vào núi kiếm ăn, dựa vào sông uống nước sao? Có núi, có đất, cháu có thể làm được nhiều chuyện hơn. Hơn nữa cháu nghe nói thức ăn ở chỗ chúng ta tàu là giá cả có thể tăng gấp đôi. Về sau cháu từ từ kiếm là có thể kiếm lại được tiền." Ôn Độ làm bộ lơ đãng tiết lộ chút tin tức, thế là ông Hoàng kích động.
"Cháu nói có thật không?"
Không thể trách ông Hoàng mất bình tĩnh, ông ấy lớn tuổi như vậy rồi nên đến nhà máy không ai cần, mà làm việc thể lực thì người ta lại càng không cần. Ngoài việc làm ruộng và làm một số nghề thủ công ra thì bọn họ không thể làm thêm gì khác.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");