Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 338




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tư Đồ Quang Diệu còn chỉ còn thiếu điều viết hai chữ có tiền lên trên trán.

"Cái này là cậu nói nhé."

Từ khi Ôn Thiều Ngọc tới đây vẫn chưa từng mở TV lên lần nào. Hắn tiếc tiền, cũng lo lắng thứ này sẽ bị hỏng, hắn không bồi thường nổi.

Không riêng gì TV, hẳn cũng không động qua những thứ khác trong nhà này.

Người nghèo nên không dám động vào gì cả.

"Ừ, tôi nói, anh mở đi." Tư Đồ Quang Diệu gật đầu.

Ôn Thiều Ngọc khí thế hùng hổ đi tới trước TV, sau đó xấu hổ quay đầu lại hỏi: "Cái này mở thế nào?"

Tư Đồ Quang Diệu: "???"

Một phút đồng hồ sau.

Cuối cùng Ôn Thiều Ngọc cũng mở được TV dưới sự chỉ điểm của Tư Đồ Quang Diệu. Hắn vốn còn có chút buồn bực, lúc này cũng không muốn đi nữa nên ngồi ở trên ghế nhìn TV không chớp mắt.

Tư Đồ Quang Diệu bảo hắn đổi kênh, hắn bèn đổi kênh, mặc kệ là cái gì hắn cũng đều xem rất say sưa ngon lành.

"Cái TV này thật thú vị! Chờ tôi kiếm được tiền rồi tôi cũng sẽ mua một cái TV.

"Anh có việc làm không?"

Không phải Tư Đồ Quang Diệu Muốn đả kích Ôn Thiều Ngọc.

Ở Hương Thành có người giàu cũng có người nghèo, nơi ở của người nghèo gọi là khu ổ chuột, rất nhiều người còn đang ôm bụng đói.

Ôn Thiều Ngọc tự động viên mình: "Bây giờ tôi không có nhưng không có nghĩa sau này tôi cũng không có."

Đúng lúc này, trên TV bỗng nhiên phát một quảng cáo.

Ôn Thiều Ngọc thấy rõ chữ trên đó, kinh ngạc đọc lên: "Cuộc thi ca hát nghiệp dư Hương Thành?"

Đáy mắt hắn phát ra ánh sáng chói mắt.

Cơ hội!

Đây chính là cơ hội ông trời đưa đến trước mắt.

Ôn Thiều Ngọc biết có thể hắn chỉ có một cơ hội này.

Hắn không nghe thấy Tư Đồ Quang Diệu Gọi hắn, hắn nghiêm túc ghi nhớ địa chỉ báo danh, dự định sáng mai sẽ đi báo danh.

"Anh lớn tuổi như vậy rồi mà còn đi hát à?" Tư Đồ Quang Diệu chú ý tới phản ứng của Ôn Thiều Ngọc, không xác định được suy đoán.

Ôn Thiều Ngọc không để ý đến anh ấy, lo rằng mình sẽ quên mất địa chỉ nên hắn viết địa chỉ lên sổ, viết xong mới nói: "Ai quy định lớn tuổi không thể tham gia thi ca hát chứ?"

"Anh có biết cuộc thi ca hát này của người ta là để làm gì không?"

Dường như Tư Đồ Quang Diệu đã hiểu được vì sao con trai Ôn Thiều Ngọc tuổi còn nhỏ mà đã phải đến công trường chuyển gạch nuôi sống ba mình. Ôn Thiều Ngọc đã lớn tuổi nhưng vẫn còn có những ý nghĩ rất kỳ lạ, làm nam chính nằm mơ giữa ban ngày.

Có kiểu ba thế này, chẳng trách tuổi còn nhỏ đã phải ra ngoài khổ cực nuôi gia đình.

Ôn Thiều Ngọc quay đầu nói: "Không phải chỉ là đi hát thôi sao?"

"Người ta chọn người hát hay, có ngoại hình xinh đẹp, tuổi còn trẻ để mang về bồi dưỡng thành ca sĩ. Anh lớn tuổi thế này rồi thì không có một công ty nào muốn anh đâu." Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy mình nên đánh thức Ôn Thiều Ngọc để hắn tỉnh táo lại một chút.

Ôn Thiều Ngọc cũng không phải là một tên ngốc thật sự.

"Tôi biết. Nhưng tôi rất muốn lên sân khấu hát một bài, cảm nhận xem cảm giác đó như thế nào. Chờ tôi hát xong sẽ về nhà. Cậu tốt nhất là nhanh chóng dưỡng thương đi, tôi không ở lại đây lâu đâu, đến lúc tôi đi thì cậu cũng phải đi rồi."

Ôn Thiều Ngọc cầm quyển sổ nhỏ của mình lên, cũng không nhìn Tư Đồ Quang Diệu đang chiếm lấy giường mình mà đi thẳng đến phòng khách ngủ.

Tư Đồ Quang Diệu: "..."

Cả nửa ngày mà lời anh ấy nói ra đều vô ích.

Ôn Độ vẫn không biết ba cậu muốn đi tham gia cuộc thi ca hát, cho dù cậu biết cũng sẽ không ngăn cản, nói không chừng còn có thể đi báo danh thay ba cậu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.