(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Anh xác định một đứa bé mười ba tuổi có thể làm ông chủ? Con trai anh không phải là một tên chuyển gạch trên công trường đó chứ?” Tư Đồ Quang Diệu nhìn chỗ ở của Ôn Thiều Ngọc, sau đó ánh mắt nhìn Ôn Thiều Ngọc cũng không đúng lắm: "Anh ở một căn nhà tốt thế này nhưng lại để con trai anh làm việc ở công trường nuôi anh?"
Tuy rằng Tư Đồ Quang Diệu không nói rõ nhưng ý tứ kia của anh ấy rõ ràng chính là chỉ người làm ba như hắn không phải hạng người tốt lành gì.
"Không phải, không có! Cậu hiểu lầm rồi!"
Hắn không phải loại người đó.
Tuy rằng hắn không biết con trai đã làm gì nhưng Ôn Thiều Ngọc biết con trai có bản lĩnh kiếm tiền. Không nói đến cái khác, chỉ nói đến xe hàng cậu kéo về cho Cửu gia cũng đã có thể kiếm được một mớ tiền rồi.
Còn có da mà con trai mang tới Sở Thành, đó đều là đồ tốt.
Hắn không ở lại Sở Thành bao lâu nhưng cũng có thể nhìn ra được những người ở cùng với con trai mình đều xem con trai mình như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, con trai tuyệt đối không thể là một tên chuyển gạch trên công trường.
Nhưng nghĩ đến lời căn dặn của con trai trước khi đến đây: "Ba, ba không cần con dạy ba đạo lý giữ kín tài sản đúng chứ? Ba nhìn Chi Chi đi, trong nhà đứa bé kia có tiền nên mới bị người ta bắt cóc. Nếu bọn bắt cóc lấy được tiền mà vẫn không chịu thả con tin ra thì sẽ trực tiếp giết chết con tin, sau đó bỏ trốn mất dạng."
Ôn Thiều Ngọc sợ tới mức run rẩy, vội vàng cam đoan: "Con yên tâm, ba nhất định sẽ không để cho người ta biết nhà chúng ta có chút tiền lẻ."
"Vâng, vậy con yên tâm rồi."
Ôn Thiều Ngọc nhớ tới biểu cảm lúc đó của con trai, cảm thấy mình mới là con trai.
Khuôn mặt già nua của hắn đỏ lên, hàm hồ giải thích: "Tôi không muốn giúp con trai tôi thoải mái hơn chút nào sao? Không phải là do tôi không có bản lĩnh sao?"
"Vậy tại sao không để con trai anh làm những công việc đơn giản mà là đến công trường chuyển gạch?"
Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy mặc dù ba mẹ của mình quanh năm không có ở nhà, không quan tâm nhiều đến anh ấy lắm nhưng ít nhất bọn họ vẫn cho anh ấy một cuộc sống giàu có.
Tất cả những gì anh ấy có bây giờ đều là do ba mẹ anh ấy cho anh ấy.
"Bản thân tôi còn không tìm được việc làm." Trong lòng Ôn Thiều Ngọc cũng xấu hổ, hắn biết trong nhà không thiếu tiền nhưng hắn cũng không thể tiêu tiền cả ngày như vậy được.
Chi phí ở Hương Thành quá cao.
Không giống như trước kia, trước kia ăn không ngon nhưng cũng không cần tiêu một đồng tiền nào.
Ôn Thiều Ngọc cẩn thận gấp tờ báo lại, yêu quý sờ sờ, đứng dậy nói: "Cậu nằm đi."
Lời đuổi người đến bên miệng rồi mà vẫn bị Ôn Thiều Ngọc thu hồi lại.
Hắn còn phải trông cậy vào khoảng thời gian người này ở lại nhà mình, như vậy chờ đến lúc người này đi, hắn còn có thể thu thêm nhiều tiền hơn chút nữa để mình có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian.
"Sao công việc lại khó tìm như vậy chứ?"
Ôn Thiều Ngọc buồn đến phát khóc.
Hắn ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn, cả người trông như sắp tự bế đến nơi.
Hắn biết mình là tên vô dụng, nhưng làm thế nào cũng không ngờ bản thân mình lại vô dụng đến vậy.
"Này!"
Nghe người bên trong Gọt, Ôn Thiều Ngọc buồn bực hỏi: "Làm gì?"
"Có thể mở TV không?"
Tư Đồ Quang Diệu Muốn dưỡng thương nhưng không có chuyện gì khác có thể làm, chỉ nằm thôi thì rất nhàm chán nên muốn xem TV giết thời gian.
Ôn Thiều Ngọc đi vào nói: "Thứ này rất tốn điện, cậu đừng xem."
"Tiền điện tôi trả."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");