Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 333




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Trong lòng bà biết rõ, không cần con nhớ thương chuyện ở nhà." Bà Ôn nhìn thời gian rồi cúp điện thoại.

Ôn Oanh vốn còn muốn nói thêm với anh trai hai câu nhưng bây giờ không còn cơ hội nữa.

Bà nội ném một ánh mắt qua nhìn, cô bé bèn thành thật trở về làm bài tập.

Ôn Độ cúp điện thoại, cũng nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi.

Ngày mai là đặt nền móng cho bên phía ký túc xá xong xuôi, cậu còn phải kiểm tra lại.

Khoảng thời gian sau đó cậu còn phải theo dõi sát sao toàn bộ quá trình.

Xây nhà cao tầng cần chú ý nhiều hơn.

Sáng sớm hôm sau.

Ôn Độ có hơi sửng sốt khi nhìn thấy sữa bò trên bàn.

Triệu Hiểu Phi đặt hai quả trứng luộc ở trước mặt Ôn Độ, lại múc cho cậu một bát mì lớn.

"Mau ăn nhân lúc còn nóng."

Ôn Độ ăn mì xong lại ăn hai quả trứng gà, cuối cùng uống xong một ly sữa bò mới trực tiếp đi tới công trường.

"Cái gì mà một ngày xây một tầng lầu?" Triệu Kiến Đông nghe Ôn Độ nói, vẻ mặt khó tin: "Nhiệm vụ này tuyệt đối không thể hoàn thành trong vòng một ngày được."

"Không có gì không thể hoàn thành, anh không làm thì làm sao biết không thể hoàn thành chứ?"

"Cái này lố quá."

"Có lố hay không thì cứ thử là biết."

Không bao lâu sau, tất cả mọi người đều nghe nói có người muốn xây mỗi ngày một tầng lầu.

*

Trời sáng rồi.

Ôn Thiều Ngọc mở mắt bèn nhìn thấy một con dao nhỏ đặt trên cổ mình, hắn sợ tới mức ngay lập tức tỉnh táo lại. Thân thể hắn gắt gao lui về sau, lắp bắp nói: "Đao... Đao kiếm không có mắt, anh... Cậu cẩn thận... Tim tôi chút!"

Người đàn ông bị thương dùng băng vải bọc nửa người trên, đường nét cơ bắp lộ ra mượt mà tràn ngập sức bật, lại còn phối hợp với dáng dấp cực kỳ không dễ chọc vào trông cũng kinh hồn bạt vía.

Đêm qua Ôn Thiều Ngọc không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện người này lớn lên cũng đẹp mắt lắm.

Không cùng kiểu với hắn.

Hắn thuộc kiểu mặt mày tinh xảo, ngoại hình xinh đẹp nhưng không âm trầm, nhìn rất ngoan. Ở nông thôn mà phối hợp với tính cách khó ưa kia thì quả thật chính là gặp ai cũng bị chê.

Còn mặt mày của người đàn ông trước mắt này chưa tới nói chuyện khôi ngô tuấn tú nhưng tuyệt đối không hề xấu xí.

Một đôi mắt phượng lập lòe ánh sáng lạnh, sống mũi cao vu"t làm nổi bật mặt mày rất có chiều sâu, môi mỏng mím lại còn vẻ mặt trông vô cùng nghiêm túc.

Đặc biệt là ánh mắt nhìn chằm chằm Ôn Thiều Ngọc không khác gì nhìn người chết.

Ôn Thiều Ngọc thật sự lo lắng một dao của anh ấy sẽ giải quyết cho mình.

"Này, cậu không thể lấy oán trả ơn!" Ngoài miệng Ôn Thiều Ngọc nói như vậy nhưng thân thể đã bắt đầu trốn sang bên cạnh, hắn còn rộng lượng nói với người ta: "Cậu thả tay một chút, tuyệt đối không được lắc! Nếu không cổ của tôi bị xước da thì phải làm sao?"

Người đàn ông: "..."

Cuối cùng Ôn Thiều Ngọc cũng né được dao, ngồi bịch xuống mặt đất.

Hồi lâu sau hắn mới xoa cái mông đau nhức đứng lên: "Kiểu người như cậu là sao thế? Tôi cứu cậu mà cậu còn muốn giết tôi? Đúng là không biết phân biệt tốt xấu, không biết lòng người."

"Nói cho cậu biết, lần sau gặp trên đường đừng hy vọng tôi còn cứu cậu nữa."

Người đàn ông: “...”

Ôn Thiều Ngọc thấy người đàn ông không nói lời nào, cũng không phát rồ trong lúc mình ngủ mà dùng một dao giải quyết mình bèn biết đối phương hẳn không phải là người xấu.

Tuy không biết vì sao người này bị người khác chém đến nỗi thương tích đầy mình nhưng đó là việc riêng của người ta, hắn cũng không quản được.

Ôn Thiều Ngọc biết, Hương Thành hỗn loạn hơn nhiều so với quê hương bọn hắn.

"Cậu đưa tay sờ trán cậu trước đi, xem có còn nóng không, nếu còn nóng thì uống thuốc mà không nóng thì cũng uống thuốc, uống chút thuốc kháng viêm." Ôn Thiều Ngọc không dám bước qua.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.