Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 330




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thứ vừa rồi là gì mà lại ném xuống đất chứ?

"Ai ném rác à? Sao không có chút ý thức công cộng nào hết vậy?"

Ôn Thiều Ngọc khập khiễng đứng lên, trong miệng mắng chửi hùng hổ nhưng trong lòng lại đau xót cho quần áo của mình hơn, đây chính là cái quần tây đầu tiên của hắn.

Hắn đi tới bên cạnh bãi rác đó, sau đó sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.

Con trai ơi!

Hình như hẳn đụng phải ai đó rồi!

Đây không phải là người chết đó chứ?

Hai chân Ôn Thiều Ngọc không khống chế được run rẩy.

Hắn nuốt nước miếng, run lẩy bẩy đưa tay qua, bỗng nhiên tay hắn bị một thứ gì đó trơn nhẵn lạnh lẽo bắt được!

"A... Á!"

Ôn Thiều Ngọc bị người nọ bịt miệng lại nên không thể phát ra được một chút âm thanh nào, người nọ còn lạnh lùng cảnh cáo hắn.

"Nếu như anh dám phát ra một chút âm thanh, tôi sẽ giết chết anh."

Ôn Thiều Ngọc tuy không được những cái khác nhưng lại rất biết thức thời, hắn vội vàng gật đầu.

"Bây giờ tôi sẽ buông anh ra, anh không được phát ra bất kỳ âm thanh nào cả, sau đó nhanh chóng cút đi cho tôi."

Ôn Thiều Ngọc không ngờ đối phương không muốn xuống tay với mình, còn muốn thả mình rời đi thì làm gì có chuyện hắn không đồng ý.

Thiếu chút nữa thì đầu hắn rớt rồi.

Người đàn ông sau lưng nói lời giữ lời, đúng là đã buông lỏng hắn ra.

Sau khi Ôn Thiều Ngọc có được tự do bèn đỡ xe đẩy đi muốn bỏ chạy.

Hắn cảm giác trên mặt ươn ướt không thoải mái, giơ tay lau một cái rồi mượn ánh trăng nhìn kỹ.

Mẹ ơi!

Máu!

Không phải tên vừa rồi bị thương đó chứ?

Ôn Thiều Ngọc quay đầu lại nhìn, người nọ dựa vào tường, thân thể nhoáng cái lệch sang bên kia.

Phỏng chừng ngay cả ngõ nhỏ cũng không ra khỏi được, sau đó té xỉu.

Người này bị thương, rõ ràng trong tay có dao có thể giết chết hắn nhưng cuối cùng vẫn không động đến hắn, lại còn để hắn rời đi.

Vậy hẳn không phải là người xấu đúng không?

Bản thân mình vừa rồi còn đạp xe tông người ta một cái, nếu người nọ là một người cực kỳ hung ác thì chỉ sợ đã dùng một nhát giải quyết hắn rồi.

Mặc kệ vết thương của người ta có phải do mình tạo ra hay không, người ta không tính sổ với mình thì bản hẳn không phải là người xấu.

Ôn Thiều Ngọc không ngừng thuyết phục mình, nhìn người nọ lảo đảo một chút, hắn cắn răng đẩy xe trở về.

"Tôi đưa cậu đến bệnh viện." Ngay cả nhìn mà Ôn Thiều Ngọc cũng không dám nhìn người ta.

Người nọ không ngờ Ôn Thiều Ngọc sẽ quay lại, hơi sửng sốt: "Tôi không đi bệnh viện, anh đi đi."

"Bây giờ cậu căn bản không thể đi được, hay là tôi đưa cậu về nhà nhé?" Ôn Thiều Ngọc đôi khi còn rất cố chấp.

Người nọ hoàn toàn không ngờ Thiều Ngọc lại ngu ngốc như vậy.

"Có người đang đuổi giết tôi, Muốn mạng của tôi, anh ở cùng một chỗ với tôi cũng sẽ mất mạng. Muốn sống thì mau cút đi."

Giọng điệu của người đàn ông không được tốt lắm.

Nhưng trong lời ngoài lời đều đang nhắc nhở hắn đừng lại gần, mau chóng chạy trốn.

Ôn Thiều Ngọc vừa nghe là biết sao có thể bỏ lại người này.

"Xem ra không về nhà cậu được thì bây giờ về nhà tôi đi, nhà tôi chỉ có mình tôi ở. Đợi đến khi thương thế cậu khỏi rồi, cậu muốn đi đâu thì đi đó. Muốn giữ mạng thì mau chóng lên xe, tôi đưa cậu đi."

Ôn Thiều Ngọc dứt lời còn đạp xe thúc giục người nọ: "Cậu nhanh lên chút đi, nhỡ đâu người ta đuổi kịp thì hai ta đều phải ngồi luôn ở chỗ này đấy. Trông cậu cũng không muốn chết lắm nên mau chóng lên xe đi."

Người nọ không ngờ trên thế giới này còn có thể gặp được một người ngu ngốc như Ôn Thiều Ngọc.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.