Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 329




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trái lại Từ Uyển Oánh có tìm tới cửa nhà mấy lần nhưng ngay cả cửa lớn cũng không thể bước qua.

Ôn Độ từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Đại Ni, Tiểu Ni lẫn Thiết Tỏa đều vây quanh trong phòng khách không biết đang làm gì.

Thiết Tỏa nhìn thấy cậu bèn lớn tiếng nói: "Anh, anh mau đến xem đi. Điện thoại của chúng ta đã lắp xong rồi."

Ôn Độ nhìn xem, đúng là đã lắp điện thoại rồi.

Cậu trái lại muốn gọi cho ba cậu một cuộc nhưng bỗng nhiên sực nhớ ra Sở Thành và Hương Thành bây giờ vẫn chưa thể trực tiếp gọi điện thoại được.

"Tôi có việc ra ngoài một chuyến."

Ôn Độ cầm đồ, đạp xe đi tìm Luật Hạo Chi.

Sau khi có bản thiết kế rồi phải nhanh chóng đi tìm Luật Hạo Chi, nếu Luật Hạo Chi có yêu cầu gì thì còn có thể sửa đổi.

Luật Hạo Chi biết Ôn Độ có tài năng, nhưng sau khi nhìn thấy bản thiết kế Ôn Độ đưa mới biết Ôn Độ còn tài năng hơn so với trong tưởng tượng của mình.

Ôn Độ chờ Luật Hạo Chi xem xong mới hỏi: "Cậu cảm thấy thế nào?"

"Tôi đã hơi nôn nóng muốn xem dáng vẻ của thành phẩm rồi!"

Bản thiết kế này khiến Luật Hạo Chi có chút nhiệt huyết sôi trào.

Ai lại không muốn công ty của mình trở nên độc đáo chứ?

"Nếu như có thể, bên phía tôi sẽ sắp xếp người làm ngay."

Công việc phía trước đã làm sắp xong nên Ôn Độ muốn công việc của các công nhân phải liền liền.

Luật Hạo Chi đương nhiên không có ý kiến: "Vậy mọi người xây ký túc xá công nhân trước đi."

"Ký túc xá công nhân chia làm nhiều tầng, lúc trước tôi cũng đã nói với cậu rồi, có phòng bốn người, phòng tám người, phòng đôi và phòng đơn."

Ký túc xá mà Ôn Độ xây tương đương với loại nhà được dùng để cho thuê do các cá nhân thế hệ đời sau xây dựng.

Cậu ấy vừa nói, vừa vẽ trên giấy.

"Mỗi tầng, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh. Còn kiểu phòng thế này đều có nhà bếp riêng, như vậy có thể cung cấp cho người có gia đình."

Hai người vừa nói là nói đến khi rất muộn.

Luật Hạo Chi không để Ôn Độ đi, nhiệt tình chiêu đãi cậu.

Hai người lại thuận tiện nói thêm một ít chuyện riêng.

"Chú Ôn không tìm việc nhưng mỗi ngày đều chạy khắp nơi."

Ôn Độ vừa nghe đã biết Luật Hạo Chi rất để ý đến ba mình.

"Cảm ơn."

"Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy."

Ôn Độ: "Lúc nên khách sáo thì vẫn nên khách sáo một chút."

"Tôi phát hiện cậu nói chuyện rất phũ. Làm ăn là chuyện làm ăn, tình cảm qua lại là tình cảm qua lại. Cậu không cần lo lắng tôi không phân biệt được." Luật Hạo Chi câm nín.

"Tôi biết cậu có thể phân biệt rõ, nhưng tôi lo lắng cậu lợi dụng tình cảm để tôi ưu đãi cho cậu. Tất cả những gì tôi dựa vào là trí tuệ và tài năng. Cho dù có bị đặt ở phía sau thì hai ba mươi năm, ba mươi năm mươi năm về sau, những thứ này của tôi vẫn có thể bán đi với giá tốt. Hơn nữa giá cả chỉ có cao hơn chứ không có thấp hơn."

Luật Hạo Chị: "..."

Qua một hồi lâu sau, Luật Hạo Chi mới chịu không nổi mà giơ ngón tay cái lên với Ôn Độ.

"Thật không hổ là cậu!"

Ôn Độ mỉm cười: "Quá khen quá khen."

Ôn Thiều Ngọc bị hai người thảo luận đang đạp xe đạp trở về.

Hẳn rất nghe lời con trai, tuyệt đối không về nhà quá muộn.

Nhưng hôm nay bị trì hoãn một chút thời gian.

Lúc hắn trở về trời đã gần tối đen.

Ôn Thiều Ngọc đạp xe vội vội vàng vàng trở về, lúc đi qua một con ngõ nhỏ hình như đã tông phải thứ gì đó, cả người bèn quăng khỏi xe ngã chổng vó.

Ôn Thiều Ngọc đau đến mức mặt mày vặn vẹo.

Hắn ôm mông, một hồi sau mới bò dậy từ trên mặt đất.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.