(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà Ôn nhìn dáng vẻ mất mát của cháu gái, nghiêm mặt dỗ dành cô bé: "À, vậy con nói cho bà nội biết trong mơ của con làm trứng luộc nước trà ra sao thế?"
Ôn Oanh lập tức lấy lại tinh thần: "Bà nội, làm trứng luộc nước trà thật sự rất đơn giản! Đầu tiên chúng ta chọn trứng gà, phải chọn trứng nhỏ. Bởi vì trứng gà được bán theo cân nên nếu bà mua trứng lớn thì chúng ta sẽ bị lỗ."
"Ôi, con nhóc này cũng biết không ít đấy!" Bà Ôn vô cùng kinh ngạc.
Bà không ngờ cháu gái nhỏ của mình thật đúng là có bản lĩnh.
Ôn Oanh hơi ngượng ngùng, cô bé lắc lắc cái đầu, hai bím tóc trong nháy mắt chuyển động.
Tay bà Ôn hơi ngứa, Muốn giữ chặt bím tóc.
"Bé con, ngồi phải có dáng vẻ của ngồi, gật gù đắc ý thế này là sao đây?" Bà nội không ra tay, lên tiếng mắng.
Ôn Oanh lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại giống như một bé gái thục nữ đoan trang.
"Bà nội."
Cô bé len lén nhìn bà, ánh mắt sắc bén của bà nội nhìn qua, thế là cô bé thoải mái nhìn lại. Lúc này bà nội mới nhếch môi hài lòng.
"Người không làm gì mờ ám, đi đường không được lén lén lút lút, phải thẳng thắn vuông vắn. Lúc đi đường thắt lưng phải thẳng, không được khom lưng, rất khó coi."
"Bà nội, con nhớ hết rồi."
"Ừm, vậy con nói tiếp xem trứng luộc nước trà làm như thế nào đi."
Lần này Ôn Oanh nói từng chữ tròn vành rõ nghĩa, vô cùng nghiêm túc: "Chọn trứng gà, sau đó dùng nước sạch rửa sạch, cho vào nồi nước lạnh. Sau khi nước sôi thì đun tầm bảy tám phút là được. Sau khi trứng gà chín rồi mới để sang một bên cho nguội. Sau đó đập nát vỏ trứng, đặt vào trong nồi, cho nước sạch vào vừa phải."
"Sau đó thì sao?"
Bà Ôn còn tưởng rằng nhóc con đang nói bậy, nhưng bây giờ lại nghe rất giống chuyện có thật.
Được bà nội cổ vũ, trong lòng Ôn Oanh vô cùng kích động, hai má đều đỏ bừng.
"Trọng điểm là ở chỗ này! Làm trứng luộc nước trà nhất định phải có lá trà! Dùng số lượng hồng trà vừa phải, lá nguyệt quế, hạt tiêu cây hồi và vỏ quế, bỏ vào trong cùng với đường phèn rồi đổ xì dầu vào nấu. Sau khi chín thì ủ với lửa nhỏ là được rồi!"
Ôn Oanh vắt hết óc nhớ lại nội dung nghe được trong mơ, còn bổ sung thêm: "Tốt nhất là làm vào buổi tối, vậy thì buổi sáng sẽ ngon miệng hơn, mùi vị cũng được hơn."
Lời còn chưa dứt, bà Ôn và cô bé liếc nhìn nhau, bà Ôn cũng không may quần áo nữa.
Bà xuống phòng nơi ba bà ở, Ôn Oanh cũng mang giày đi theo ra ngoài.
Trứng gà có trong nhà đều là do bà Ôn chậm rãi tích góp.
Mỗi sáng sớm bà và Ôn Oanh mỗi người ăn một quả, cháu trai nói ăn nhiều trứng gà rất tốt cho sức khỏe, bà Ôn lo lắng thân thể mình sẽ sụp đổ rồi để Ôn Độ gánh vác ba và Ôn Oanh một mình chắc chắn cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn.
Trong nhà có điều kiện, có tiền nên sẽ không có chuyện bà không nỡ để mình ăn.
Sức khỏe tốt mới là quan trọng nhất.
Có bà ở đây, cháu trai có thể kiếm tiền mà không cần suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác trong lòng.
Mua trứng gà phải dùng phiếu, nhưng cũng có thể mua được trứng gà không cần phiếu. Bà nội toàn là mua trứng gà không cần phiếu, tất cả đều là trứng gà ta, kích thước không lớn nhưng rất thơm.
Một cân trứng gà cần dùng đến phiếu là ba hào tám.
Còn một cân trứng gà không cần dùng đến phiếu là năm hào.
Một cân có mười quả.
Lúc bán còn có thể bán một hào một quả.
Còn đắt hơn cả bánh bao của bà.
Bánh bao năm xu một cái.
Hơn nữa mua trứng luộc nước trà còn bớt việc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");