Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 322




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm sau là cuối tuần.

Học sinh tiểu học không cần đi học.

Ôn Oanh vẫn dậy sớm, đi bán bánh bao bà nội.

Không có ba cô bé ở đây, Ôn Oanh bèn đứng lên làm trợ thủ của bà nội.

Ngày nào bà nội cũng thức dậy lúc nửa đêm, trời lại lạnh như thế thật sự quá vất vả. Ôn Oanh cũng muốn giúp bà nội làm chút chuyện trong khả năng của mình.

Cô bé vừa bước ra, bà Ôn đã nói: "Con mau trở về phòng đi."

Nói xong còn lấy bánh bao cho Ôn Oanh ăn.

Ôn Oanh ôm bánh bao, cảm thấy mình còn không biết chịu khó bằng bánh bao.

Tốt xấu gì bánh bao cũng có thể kiếm tiền, nhưng cô bé lại đi ăn một cái bánh bao có thể kiếm tiền.

"Bà nội, cho con đi bán bánh bao với bà đi! Con có thể thu tiền giúp bà!" Cô bé còn có thể giúp bà nội đẩy xe, vậy thì bà nội không cần phải vất vả đẩy xe ra ngoài nữa.

Tuy có thể đạp đi, nhưng có nơi căn bản không đạp qua nổi, chỉ có thể đẩy đi.

Bà Ôn làm gần xong xuôi rồi mới bắt đầu ra bán.

Ôn Oanh vội vàng bỏ bánh bao vào tầng ngăn hấp trên cùng, đội mũ và găng tay đi theo sau bà nội.

"Oanh Oanh, con về đi, ở đây không cần con đâu." Bên ngoài quá lạnh, bà lo lắng cô bé sẽ bị cảm.

Ôn Oanh giống như con giun trong bụng bà nội, vui vẻ nói: "Bà nội, con mặc rất nhiều quần áo rồi nên sẽ không bị cảm đâu. Hơn nữa không phải ngày nào con ở trường cũng đều ở trong lớp học, tụi con còn chơi ở bên ngoài nữa."

Bà Ôn nghe xong thấy cũng đúng, thế nên không từ chối nữa.

"Con lên xe đi, bà nội đưa con đi."

"Không cần, con tự đi! Thầy nói con phải rèn luyện thân thể." Ôn Oanh đi theo bên cạnh bà Ôn.

Bà Ôn dùng tay vịn xe tiếp tục đạp về phía trước, Ôn Oanh ở bên cạnh dùng sức hỗ trợ đẩy, đúng là tiết kiệm được rất nhiều sức.

Đợi đến chỗ bày sạp, bà Ôn lấy ra một tấm thảm cho Ôn Oanh rồi đắp lên đùi cô bé, để cô bé ngồi ở bên cạnh, sau đó mới lấy bánh bao cô bé bỏ vào đưa cho cô bé.

"Con cứ ăn ở đây, không cần quan tâm gì khác, biết không?"

Ôn Oanh ngoan ngoãn gật đầu. "Con biết rồi, bà nội!"

Bà Ôn chọn nơi này là một chỗ khuất gió, Ôn Oanh ngồi trên băng ghế nhỏ, trong tay cầm bánh bao nóng hầm hập ăn vô cùng ngon lành.

Bà nội của cô bé còn dùng vại trà pha một ly sữa mạch nha.

Ôn Oanh ăn hai miếng bánh bao, uống một ngụm sữa mạch nha, nhịn không được nói: "Nếu có trứng luộc nước trà thì tốt rồi!"

Vị khách bên cạnh tò mò hỏi: "Trứng luộc nước trà?"

"Đúng vậy? Cái đó ăn rất ngon!"

Ôn Oanh nói đến chảy nước miếng.

"Con đã từng ăn chưa?" Vị khách buồn cười hỏi.

"Vâng, ăn rồi!"

Ăn trong mơ.

Trong mơ cô bé nhìn thấy đôi tình nhân cách vách kia cùng nhau ăn một quả trứng luộc nước trà, vô cùng hạnh phúc, cô bé thèm đến nỗi nước miếng nhiễu tí tách.

"Là do bà nội con làm sao? Hay là ngày mai hai người cũng bán trứng luộc nước trà đi?" Vị khách thấy cô bé ăn bánh bao rất thơm nên cố ý tới mua bánh bao nếm thử, kết quả mùi vị bánh bao thật đúng là không tệ.

Hắn ta đang chuẩn bị rời đi thì nghe được cô bé nói trứng luộc nước trà ăn ngon, trong nháy mắt cảm thấy hương vị của trứng luộc nước trà nhất định rất ngon.

Đúng vậy!

Bà nội còn có thể bán trứng luộc nước trà!

Ôn Oanh dùng sức gật đầu: "Được! Ngày mai chú có thể tới ăn ạ!"

"Được! Ngày mai chú sẽ tới mua."

Vị khách vui vẻ rời đi.

Ôn Oanh còn vẫy vẫy tay với người ta, chờ khách đi rồi, Ôn Oanh mới biết ánh mắt bà nội nhìn cô bé không đúng lắm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.