Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 317




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dựa vào tiền vốn hiện tại chắc chắn không đủ để cậu ấy mua được những mảnh đất này, cho nên cậu ấy muốn trở về tìm ông nội.

Ôn Độ không quan tâm Luật Hạo Chi xử lý chuyện này ra sao, chuyện cậu cần làm bây giờ chính là ngồi thuyền thuận gió đi thăm ba cậu.

"Tôi trở về nói với người trong nhà một tiếng để bọn họ đừng lo lắng cho tôi."

Ôn Độ chào Luật Hạo Chi một tiếng rồi đạp xe trở về.

Đạp được nửa đường, Ôn Độ định đi đường tắt trở về, không ngờ lại nhìn thấy một cô gái nhỏ nhào về phía cậu, trực tiếp tông vào xe cậu.

Ôn Độ sợ tới mức vội vã thắng xe lại, nếu không phải chân cậu dài thì phỏng chừng đã ngã sấp xuống rồi.

Sắc mặt cậu đột nhiên sa sầm, thoạt nhìn vô cùng dọa người.

Cô gái kia sắp khóc rồi.

Ôn Độ cau mày, lên xe chuẩn bị rời đi, không ngờ cô gái kia lại xông lên giữ chặt tay cậu làm Ôn Độ thiếu chút nữa đã bị cô ấy kéo ngã.

"Cô muốn làm gì?" Sắc mặt Ôn Độ tương đối khó coi.

Cô bé kia lắp bắp nói: "Anh... Anh trai, cầu... Cầu xin anh, cứu... Mau cứu em. Em... Em em không muốn bị... bị bắt về."

Ôn Độ cũng không phải là người có lòng dạ sắt đá, nhưng cũng không muốn ù ù cạc cạc mang một người trở về, ai biết được người này có phải là lừa đảo gì đó hay không.

Cậu căn bản là không để ý tới cô gái nhỏ kia, đạp xe rời đi.

Cô gái kia khóc đến độ toàn thân run rẩy.

Cô gái lại nhào tới ngăn cản đường đi của Ôn Độ, trực tiếp quỳ trên mặt đất dập đầu với cậu.

"Cầu xin anh cứu em với! Mau cứu em với! Em không muốn tiếp tục làm cái nghề thấp hèn đó nữa đâu."

Cô gái vừa khóc vừa dùng sức dập đầu, chẳng qua mới được hai ba lần thì trên đầu đã đầm đìa máu tươi.

Ôn Độ nhíu mày, đang tự hỏi xem lời của cô gái này là thật hay giả?

Chẳng qua là thật hay giả đều không quan trọng, cậu sẽ không giữ người nọ ở lại bên cạnh mình.

"Lên xe đi."

Cô gái sửng sốt một chút, khó tin nhìn cậu.

Ngay khi Ôn Độ hết kiên nhẫn, cô gái bò dậy ngồi nhiều lần mới ngồi lên được xe.

Ôn Độ đạp xe đưa cô gái trở về.

Cậu vừa vào viện đã đi tìm Triệu Hiểu Phi, Triệu Hiểu Phi mới hái rau từ trong vườn rau trở về.

Mẻ rau đầu tiên từ mảnh đất bọn họ mua năm ngoái đã có, hiện nay rau mà bọn họ ăn đều được trồng ở đó.

"Chị Tiểu Phi, đây là người em gặp trên đường. Hình như gặp khó khăn gì đó, lát nữa chị hỏi rõ nhà cô ấy ở đâu. Em mua vé rồi đưa cô ấy đi."

Triệu Hiểu Phi vừa nghe xong đã lập tức bàn giao lại công việc trong tay, kéo cô gái kia vào phòng.

"Cô gái, em tên gì? Nhà ở đâu? Em nói rõ ràng với chị, sau đó tụi chị sẽ đưa em về nhà."

Không ngờ Triệu Hiểu Phi vừa nói xong cô gái kia lại quỳ rạp trên mặt đất, muốn dập đầu với Triệu Hiểu Phi.

Triệu Hiểu Phi làm gì từng thấy kiểu tình huống này, vội vàng kéo cô gái lên.

"Em gái, có gì em cứ từ từ nói. Nếu em cứ như vậy thì bây giờ chị sẽ đem em ra ngoài."

Cô gái nhỏ run rẩy sợ hãi, vừa khóc vừa nói: "Chị ơi em cầu xin chị, cầu xin chị đừng để em đi."

"Vậy em nói rõ ràng đi, chỗ tụi chị sẽ không thu nhận một cô gái có lai lịch không rõ ràng." Triệu Hiểu Phi bây giờ cũng không còn ngây thơ như trước, người khác nói cái gì là tin cái đó.

Tính cảnh giác của chị ấy hiện tại rất cao.

Cô gái kia vẫn cứ khóc, khóc đến nỗi cả người cứ như sắp co giật, lại càng không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.