(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Nếu như cậu có thể mua được nhiều đất hơn thì cũng không phải là không thể. Ví dụ như có thể đặt khu ký túc xá công nhân ở nơi hơi xa một chút. Chẳng hạn như nơi này, nơi này, hoặc là nơi này. Những nơi này đều có thể!"
Lúc Ôn Độ nói chuyện, dưới ngòi bút cũng không ngừng vẽ.
Một bản thiết kế đơn giản trong thoáng chốc đã xuất hiện trong tầm mắt Luật Hạo Chi, khi Ôn Độ nói càng nhiều, Luật Hạo Chi càng bội phục Ôn Độ.
Ôn Độ thật sự không giống một đứa trẻ lớn lên ở nông thôn.
"Theo tôi được biết, hình như cậu chưa tốt nghiệp trung học cơ sở." Luật Hạo Chi đột ngột hỏi.
Ôn Độ không thèm nhúc nhích ngay cả lông mày: "Cậu không cho phép có thiên tài xuất hiện trên thế giới này à? Nói thật, nếu Cảnh Duy Châu không đi, nhà máy tôi thiết kế cho Cảnh Duy Châu sẽ trở thành đối tượng bắt chước của rất nhiều nhà máy. Về sau sẽ có người phát hiện ra ưu điểm của tôi từng chút một, theo đuổi tôi, tôi sẽ trở thành bậc thầy tỏa sáng trong lĩnh vực này."
"Cho nên?"
"Sự xuất hiện của cậu giúp tôi có thể thể hiện nhiều tài năng hơn nữa. Cho nên cậu kinh ngạc cũng là chuyện đương nhiên, không cần phải ngạc nhiên."
Luật Hạo Chi: "..."
"Hơn nữa, cậu mà khiến con đường thành danh của tôi trong nháy mắt chết yểu thì phải thật lâu thật lâu sau mới có người biết được tài năng của tôi."
Luật Hạo Chi phát hiện Ôn Độ còn không biết xấu hổ hơn cả cậu ấy.
"Xin lỗi, là tôi không tốt. Tôi không nên ngăn cản cậu tỏa sáng. Hay là vậy đi, chúng ta tiếp tục thảo luận nhé?"
Luật Hạo Chi hôm nay đã nhận rõ một sự thật, cậu ấy căn bản không phải là đối thủ của Ôn Độ.
"Mới vậy đã không được rồi sao?"
Luật Hạo Chi: "..."
Ôn Độ: "Không nên tùy tiện nghi ngờ thiên tài."
"Vâng."
Luật Hạo ngoài cười nhưng trong không cười, dùng ánh mắt cảnh cáo Ôn Độ không nên quá đáng.
Ôn Độ chẳng qua chỉ là nói đùa với cậu ấy, cậu cũng không Muốn chọc giận ông thần tài của mình.
"Nếu như bây giờ cậu lập kế hoạch dựa theo thang cuối cùng là có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền phức giữa chừng, cũng sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền."
Ôn Độ nói đến chuyện chính là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, năng lực chuyên nghiệp không ai có thể nghi ngờ: "Bây giờ công đủ phát triển, những gì chúng ta có thể làm còn kém xa lắm. Nếu là mười năm sau, hoặc hai mươi, công nghệ của chúng ta sẽ đạt đến một cấp độ mới.”
“Bây giờ tất cả các tòa nhà phải được xây dựng lại. Sau khi lên kế hoạch trước, chúng ta chỉ cần mở rộng trên cơ sở ban đầu và không cần phải lập kế hoạch lại nữa."
Luật Hạo Chi nghe hiểu ý Ôn Độ, trong đáy mắt không giấu được vẻ tán thưởng.
"Sao cậu nghĩ đến điểm này?"
"Ý tưởng của thiên tài là điều mà người bình thường không thể nào nghĩ ra."
Ôn Độ cũng không thể nói với Luật Hạo Chi rằng cậu là người sống lại nên mới có tầm nhìn xa hơn? Suy nghĩ cũng khác với người hiện tại?
Ôn Độ cảm thấy nếu mình dám nói như vậy, chỉ sợ ngày hôm sau sẽ bị Luật Hạo Chi xa lánh.
Không, dựa theo phong cách làm việc của Luật Hạo Chi chỉ sợ không cần, ngay một giây sau cậu sẽ được mời ra ngoài luôn.
"Tiếp tục đi, thiên tài."
Luật Hạo Chi câm nín.
Ôn Độ cười khẽ, tiếp tục nói: "Nếu như cậu thật sự muốn làm được thì cứ dùng hết khả năng mua đất. Tôi sẽ trực tiếp thiết kế bản thiết kế cuối cùng cho cậu, chờ đến khi có thời cơ thì xây hết toàn bộ chúng nó."
"Tôi hiểu ý của cậu."
Luật Hạo Chi là người của phái hành động triệt để.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");