(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Độ đã thấy quá nhiều chuyện công trình bã đậu hại chết người.
Kiếp này cậu tự mình mua vật liệu, sau đó cũng đã từng thử thách Triệu Kiến Đông mới yên tâm để Triệu Kiến Đông đi mua vật liệu. Cho dù Triệu Kiến Đông có rất nhiều khuyết điểm nhưng ưu điểm của anh ấy vẫn đáng quý hơn.
Nói tiếp mới thấy mỉa mai.
Dùng vật liệu tốt, tăng nhanh tốc độ làm việc, mỗi một viên gạch đều được xây thật cẩn thận lại trở thành ưu điểm ở đời sau.
Kỹ thuật của đời sau cũng phát triển chưa từng có, ví dụ như không dùng gạch đỏ mà dùng kỹ thuật đổ xi măng. Không chỉ kiên cố mà tốc độ còn nhanh chóng, gần như có thể thực hiện xây dựng một tòa nhà cao tầng ba mét chỉ trong vòng nửa tháng.
Đó mới là một trong những bản lĩnh không đáng nhắc tới của đám cuồng kiến trúc đặc biệt trong nước Hoa.
Triệu Kiến Đông biết tuổi của Ôn Độ nhưng vẫn không có cách nào xem Ôn Độ là một đứa trẻ.
Anh ấy nghe Ôn Độ nói như vậy, hiếm khi cảm nhận được mình là người lớn: "Tiểu Độ, chúng ta dùng lương tâm làm việc. Thương nhân trước đây nói thành tín. Danh tiếng tốt mới có thể giúp chúng ta đi xa hơn."
"Vậy sau này công trình của chúng ta đều nhờ anh Đông theo dõi." Ôn Độ vỗ vỗ bả vai Triệu Kiến Đông: "Chuyện khác giao cho em là được. Anh phụ trách kiểm soát chất lượng của chúng ta, em phụ trách tất cả những chuyện khác."
Cậu đây là đang cho Triệu Kiến Đông uống một liều thuốc an thần.
"Được!"
Ánh mắt Triệu Kiến Đông sáng rực.
*
Thời tiết nóng bức, lỡ mất thời gian giữa trưa.
Thời gian các công nhân ăn cơm tối cũng đổi thành bảy tám giờ. Công nhân làm việc vào ban ngày nên ăn cơm xong là trở về ngủ, buổi tối làm việc rồi ăn xong lại tiếp tục làm. Mười hai giờ đêm, các công nhân trực đêm có thêm một bữa cơm nữa.
Vốn dĩ chỉ có mình Triệu Hiểu Phi bận rộn, bình thường Triệu Kiến Đông, Thiết Tỏa, Đại Ni và Tiểu Ni đều sẽ hỗ trợ nhưng vẫn mệt chết đi được.
Từ sau khi Uông Bình đưa theo người trở về, Triệu Hiểu Phi có thể cảm giác được mình thoải mái hơn rất nhiều.
Buổi tối các công nhân ăn cơm xong, chị ấy đang đi theo mấy nữ công nhân khác rửa chén trong sân.
Chị ấy nhìn Triệu Kiến Đông hăng hái bước ra từ trong sân bèn đứng dậy đi tới tò mò hỏi anh ấy: "Em vui như vậy có phải là vì có chuyện gì không?"
"Không có gì, chỉ là sau này chúng ta đều có việc làm, không cần lo lắng gì nữa." Triệu Kiến Đông nói xong bèn đi đến công trường theo dõi.
Bất kể là ban ngày hay ban đêm, anh ấy đều sẽ tự mình theo dõi.
Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì cũng có thể kịp thời xử lý.
Triệu Hiểu Phi nghe thấy em trai nói chuyện khó hiểu, hồi lâu sau mới nhận ra, trong mắt tràn đầy nghị lực.
Uông Bình nhỏ giọng hỏi: "Chị Tiểu Phi, có chuyện gì tốt sao?"
Có thể trở về làm việc, ông chủ còn có thể giữ lại những người chị ấy mang đến nên tâm trạng của Uông Bình cũng trở nên tốt hơn trước rất nhiều.
Triệu Hiểu Phi nhỏ giọng nói với chị ấy: "Nếu cô sinh con trai, vậy thì sau này có thể dành dụm vốn cho con trai rồi!"
"Nếu tôi sinh con gái thì sao?" Uông Bình không nghe ra ý của chị ấy.
"Ngốc, tôi mặc kệ cô sinh ra gì! Cho dù cô có sinh ra bảy cô con gái cũng không cần lo lắng con gái của cô bị người khác bắt nạt. Cô làm mẹ cũng có thể kiếm tiền, còn lo mình không nuôi ra được con gái có bản lĩnh sao?"
Triệu Hiểu Phi nói tới đây thì thẳng lưng: "Cô nhìn con gái của tôi xem, Đại Ni và Tiểu Ni hiện tại theo họ tôi, qua vài năm nữa tôi tích góp chút tiền mua một căn nhà ở đây. Có hộ khẩu rồi thì tôi sẽ để lại hộ khẩu cho hai đứa nhỏ, xem xem về sau còn ai dám xem thường con gái tôi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");