(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ban ngày cô ấy ra ngoài bày sạp, buổi tối trở về còn phải hầu hạ chồng mình.
Rất nhiều việc nặng đều phải tự mình làm.
Mà trước kia cô ấy cũng đã quen làm những việc này rồi nên không cảm thấy đáng kể.
Dù sao những người phụ nữ ở nông thôn trước đây đều làm việc dưới đồng trước khi sinh con. Lúc sắp sinh mới vội vã đến bệnh viện.
Cô ấy bắt đầu không để ý, mấy tháng sau sức khỏe chồng cô ấy tốt lên.
Hai vợ chồng cùng nhau ra ngoài bày sạp.
Lúc này bụng cô ấy đã hơn tám tháng.
Bỗng nhiên có một ngày bụng cô ấy hơi đau nên đến bệnh viện khám thai.
Khi kiểm tra mới phát hiện chức năng thận của đứa bé này không được đầy đủ.
Trước đó vẫn còn tốt, mắt thấy đứa bé sắp chào đời rồi, kết quả lại được thông báo rằng đứa bé phát triển không toàn diện.
Cô vợ nhỏ kia muốn giữ đứa bé này lại nên đã hỏi bác sĩ: "Chúng tôi có thể sinh đứa bé này ra được không?"
Lúc đó bác sĩ nói: "Có thể sinh ra được, nhưng sau này đứa bé này phải tốn rất nhiều tiền để điều trị, là một cái động không đáy."
Hai vợ chồng bày sạp kiếm tiền, ngay cả một căn nhà cũng không có thì họ lấy đâu ra tiền chữa bệnh cho trẻ em.
Các bác sĩ khuyên họ nên bỏ đứa trẻ.
Hai vợ chồng thương lượng mấy ngày, cuối cùng vẫn bỏ đứa bé đi.
Hai năm sau cô vợ nhỏ lại sinh ra một cô bé đáng yêu.
Lần mang thai sau đó cô ấy cẩn thận từng li từng tí, không dám làm chuyện gì nặng nhọc.
Cho nên Ôn Độ thấy Uông Bình như vậy là không nhịn được mở miệng nhắc nhở chị ấy.
Bỏ một đứa trẻ sẽ gây tổn thương rất lớn cho cơ thể.
Cậu không hy vọng Uông Bình sẽ hối hận.
Uông Bình nhìn Ôn Độ lên lầu, mẹ chồng chị ấy nói với Uông Bình: "Ông chủ nói không cho con làm việc nặng thì con cũng đừng làm việc nặng, làm gì đó trong khả năng là được rồi."
Uông Bình không muốn: "Người ta cho chúng ta một miếng cơm ăn, chúng ta không thể vong ân phụ nghĩa, không được làm những việc như lừa dối. Huống chi trong thôn chúng ta có nhiều cô vợ mang thai như vậy mà chưa từng thấy ai yếu ớt không làm nổi việc gì."
"Uông Bình, cô cứ nghe lời ông chủ đi. Ông chủ nhắc nhở như vậy tất nhiên là có lý của cậu ấy. Nếu cô không muốn bị cậu ấy sa thải thì cứ nghe theo lời cậu ấy." Triệu Hiểu Phi vừa vặn đi ngang qua: "Nếu cô thật sự cảm thấy áy náy thì chờ sau khi sinh con xong thì trở về làm việc cho ông chủ là được."
Uông Bình cũng nghĩ như vậy nên đồng ý.
Ôn Độ vốn còn đang phát sầu không biết nên làm sao với những thứ này.
Hiện giờ mấy người Uông Bình đến là chuyện đầu tiên đã được giải quyết.
Ôn Độ ra ngoài dạo một vòng mua không ít hạt giống, lúc trở về còn mua thêm một mớ giống cây vải.
Buổi chiều hôm đó, mười mấy nữ đồng chí bắt đầu bận rộn.
Các cô ấy trồng cây non lên núi trước.
Sau đó lại trồng những loại rau kia xuống đất.
Mỗi ngày Ôn Độ đều ở bên ngoài bận rộn tìm công trình.
Không có lối tắt nên tìm quá khó khăn.
Ôn Độ vấp phải trắc trở bốn phía, không nhận được một công việc nào.
Đúng lúc này, Luật Hạo Chi đã trở lại.
Cậu ấy trực tiếp tìm được Ôn Độ.
"Nhà kho đã sắp xây xong rồi, cậu có hứng thú nhận thêm ký túc xá công nhân của chúng tôi không?"
Thật sự là vừa ngủ gà ngủ gật đã có người đưa gối.
Ôn Độ nói: "Cậu định xây mấy tầng lầu?"
Luật Hạo Chi kinh ngạc: "Cậu còn biết xây cao tầng?"
"Cậu xem thường người khác thế. Độ kho" cao như nhà máy của cậu mà tôi còn có thể thiết kế được cho cậu. Chỉ là một ký túc xá cao tầng mà thôi, còn có thể làm khó được tôi sao?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");