Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 307




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); tùy chỉnh  

Cậu mở túi ra đếm đủ ba mươi nghìn đồng rồi đặt lên bàn.

"Tiền ở đây hết."

Ý tứ là tiền đã chuẩn bị xong hết rồi, mau chóng làm thủ tục đi.

Thái độ này của cậu khiến những người khác sửng sốt.

Trong lòng ông tư Hoàng cũng không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ hai ngọn núi đổ nát kia của ông ta còn có đầu mối?

Nhưng ông ta nhanh chóng thu hồi tâm tư này.

Nếu hai ngọn núi kia có đầu mối thì cũng phải có tiền, có vốn mới được. Điều quan trọng nhất bây giờ là hoàn thành xong đơn đặt kia. Về sau nhận thêm nhiều đơn hàng nữa, đừng nói ba mươi nghìn đồng, ba trăm nghìn

đồng ông cũng có thể kiếm lại.

Trong lòng ông tư Hoàng vừa nghĩ đến đó là lại nóng lên.

"Nhanh lên nhanh lên! Làm cho xong thủ tục đi, tôi còn có việc." Ông tư Hoàng ở bên cạnh thúc giục.

Phần sau của thủ tục mua đất trong thôn đơn giản hơn nhiều.

Không bao lâu sau, Ôn Độ cầm thủ tục đã hoàn tất rời đi.

Từ nhà tới đất, trên tất cả thủ tục đều viết tên ba cậu.

Người khác cho rằng cậu chính là Ôn Thiều Ngọc, còn tưởng rằng Ôn Độ là tên hồi bé của cậu.

"Thúc công, còn phải cảm ơn ông chuyện này, nếu như không có ông hỗ trợ, chắc chắn cháu sẽ không mua được hai ngọn núi kia." Tuy rằng núi kia cũng không thể gọi là núi, dọn dẹp mặt trên một chút là có thể trồng trọt.

Nhưng trồng trọt quá phiền phức.

Phải có người chuyên môn đến dọn dẹp.

Ôn Độ đang suy nghĩ về cây ăn quả.

Ông Hoàng vừa nghĩ tới Ôn Độ mới bỏ ra nhiều tiền như vậy, bèn nói: "Hơn ba mươi nghìn có thể mở một nhà máy nhưng cháu lại mua hai mảnh đất hoang, cháu có tin người ta chê cười cháu là tên ngốc không?"

"Vốn dĩ cháu cũng không định mua, nhưng đất này không phải ở phía sau nhà chúng cháu sao?" Ôn Độ nói như thế, ông Hoàng cũng nhớ ra.

"Mảnh đất phía sau nhà các cháu ở ngay dưới nhà các cháu. Kế bên lại vừa vặn là ông tư Hoàng. Sau đó chính là hai ngọn núi kia." Trước đó ông Hoàng cũng đã quên mất chuyện này.

Hiện tại nghe Ôn Độ nói xong bèn hiểu được mọi chuyện ra sao.

"Thằng nhóc cháu được lắm! Tính kế bọn ông như thế, nhưng tiền này cũng đúng là nhiều thật." Ông Hoàng là người địa phương, nhưng không phải là người địa phương không biết gì.

Từ khi Ôn Độ bảo ông ấy mua nhà, trong lòng ông ấy đã có tính toán.

Sau khi nghe ngóng một chút bèn biết chuyện gì xảy ra.

"Người ta nói đất ở chỗ chúng ta sẽ tăng giá, nói bên ngoài có không ít người nước ngoài đến muốn mở nhà máy ở chỗ chúng ta kiếm tiền. Nhưng người mở nhà máy không phải người ở nơi của chúng ta mà là từ nơi khác đến. Cũng vì đất tăng không ít. Cũng không biết trước khi ông chết còn có thể đợi được đến ngày đó hay không." Tuổi của ông Hoàng không tính là lớn nhưng cũng đã sáu mươi rồi.

Ôn Độ nói: "Nhất định là ông có thể."

"Vậy cháu thì sao? Cháu thật sự định chờ đến khi hai ngọn núi này tăng giá à?" Ông Hoàng cảm thấy ánh mắt của Ôn Độ không nên như vậy.

"Cháu muốn yên ổn, để lại cho mình một đường lui."

Ông Hoàng đồng ý gật đầu: "Cháu nói câu này thì ông tin. Về sau cho dù gặp phải chuyện gì, trong nhà có đất, có nhà là có thể gầy dựng lại lần nữa."

Ôn Độ đưa ông Hoàng về nhà, tự mình đạp xe trở về.

Năm mươi nghìn tiền mặt mà Luật Hạo Chi đưa cho cậu còn chưa kịp nóng thì đã tiêu hết ba mươi nghìn.

Ngôi nhà này của bọn họ cũng xem như là tốt, tất cả đều được làm bằng gạch xanh. Bố cục có hơi giống với tứ hợp viện nhưng có hai tầng lầu. Ngoài ra tính riêng tư cũng vô cùng tốt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.