(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Nhóc con, cháu đừng làm xằng bậy. Cái đồi dốc kia cũng không trồng được gì, cháu nhìn những sườn núi nhỏ xung quanh nữa, chúng đều không có tác dụng gì cả. Cháu mua về cũng không thể trồng được rau."
Ông Hoàng lo lắng Ôn Độ không biết gì mà đi mua một sườn núi nhỏ rách nát rồi đến lúc đó lại hối hận.
Cho dù Ôn Độ không trách ông ấy, trong lòng ông ấy cũng rất áy náy.
"Cùng lắm thì khai hoang, trồng khoai lang." Ôn Độ nghĩ bán khoai lang cũng kiếm được kha khá, nếu thật sự không được nữa thì để ba cậu bán khoai lang ở Hương Thành là được.
Ông Hoàng cảm thấy nhóc con này điên rồi.
"Bán khoai lang? Mảnh đất rách nát này có thể trồng được mấy củ khoai lang? Cháu đừng giỡn nữa." Ông Hoàng càng nghe càng cảm thấy có lỗi với Ôn Độ: "Hay là vậy đi, ông bán mảnh đất trước nhà ông cho cháu."
Ông tư Hoàng vừa nghe xong đã vội vàng: "Hai mươi tám nghìn, nếu cậu thật sự muốn thì tôi bán cho cậu với giá hai mươi tám nghìn."
Ôn Độ cố ý do dự một chút, mới miễn cưỡng nói: "Vậy thì hai mươi tám nghìn, bây giờ chúng ta đi làm thủ tục?" "Được!"
Ông tư Hoàng sợ đêm dài lắm mộng, kéo Ôn Độ rời đi.
"Này, tôi nói này ông tư Hoàng!" Ông Hoàng đứng lên giữ chặt ông ta lại: "Ông không thể hố người khác như thế được."
"Thúc công, hay là thế này, ngọn núi bên cạnh đó ông cũng thấy rồi đấy, đều là của nhà cháu. Tuy hai sườn núi nhỏ kia không bằng mảnh đất phía dưới nhưng vẫn có thể trồng được khoai lang. Nếu cậu ta trả cháu ba mươi nghìn để hai ngọn núi thì cháu sẽ bán. Ông cảm thấy như vậy được không?"
lấy thông ra bằng thành bến
Ông tư Hoàng quá sốt ruột.
Ông ta lo lắng nếu ông Hoàng quấy rối làm chuyện này thất bại, đến lúc đó bên phía ông ta không có tiền mở rộng nhà máy, không làm xong đơn hàng đã nhận thì sẽ phải bồi thường cho người ta rất nhiều tiền.
Vốn dĩ ông ta còn định bán một ngọn núi nhỏ khác cho người ta với giá cao.
Nhưng bây giờ có người chịu mua đã là không tệ rồi.
Ôn Độ không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn: "Nếu như ông không muốn bán một ngọn núi khác..."
Ông tư Hoàng vội vàng nói: "Bán bán bán hai ngọn núi, bán nốt một lần ba mươi nghìn đồng, nếu cậu cảm thấy được thì bây giờ chúng ta đi làm thủ tục."
Vậy mới dám chắc!
Ôn Độ không biểu hiện quá vội vàng, ngược lại còn có chút do dự.
"Hai nghìn đồng có thể mua được mấy mẫu đất tốt, núi này của ông..."
Ông tư Hoàng trợn tròn mắt, ông ta không ngờ Ôn Độ lại hối hận.
Sớm biết như thế, lẽ ra ông ta đã không chêm thêm vào một ngọn núi nữa.
Chỉ sợ người ta còn tưởng rằng ngọn núi này của ông ta có vấn đề gì đó.
"Núi của tôi không có vấn đề gì đâu, nếu cậu không tin thì hỏi thúc công đi. Nhà chúng tôi có đất nơi khác. Hơn nữa chúng tôi đánh mà sống đã nhiều đời rồi, một mảnh đất nhỏ trồng lương thực, một mảnh đất nhỏ trồng rau, ai lại đi ngọn núi hoang chứ."
Ông tư Hoàng dùng ánh mắt cầu xin nhìn ông Hoàng, ý ông ta muốn ra hiệu cho ông Hoàng tuyệt đối đừng xen vào.
Dù nói thế nào thì bọn họ cũng là người một nhà.
Ông Hoàng dứt khoát mặc kệ.
Ôn Độ do dự trong chốc lát, cắn răng nói: "Thế này đi, hai ngọn núi cộng thêm mảnh đất bên dưới, tổng cộng ba mươi nghìn?"
"Đúng đúng đúng, tổng cộng ba mươi nghìn đồng."
Ôn Độ: "Được, tôi mua."
"Nhân lúc này thời gian còn sớm, chúng ta mau chóng đi làm thủ tục đi."
Ông tư Hoàng nôn nóng gấp Ôn Độ bốn lần.
Lúc làm thủ tục, Ôn Độ xách túi rách lên, đặt lên bàn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");