Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 305




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Độ cũng không quen biết ông ta, để đề phòng sau này kì kèo, cậu lập tức đứng dậy nói: "Mảnh đất này của ông của thúc công một chút. Lúc ấy tôi ra giá năm trăm. Mảnh đất này còn có núi, diện tích núi cũng cho nên tôi trả ông ba mươi nghìn là rất hợp lý rồi.”

“Trên dưới cả nhà tôi hơn trăm miệng người, mỗi ngày tốn không ít tiền mua thức ăn. Nếu không phải vì tiết kiệm tiền, tôi cũng không cần phải mua đất tự mình trồng rau. Nếu ông cảm thấy giá cả này của tôi không hợp lý..."

Ông Hoàng cũng cho rằng chuyện đàm phán này đã thất bại rồi.

Ông ấy cũng định đứng dậy, ai ngờ ông tư Hoàng lại nói như trở mặt: "Ông chủ Ôn, bây giờ đã khác xưa rồi, giá cả cũng không như lúc trước. Giá cả hôm nay thế này, ngày mai có thể tăng gấp đôi. Năm ngoái cậu bỏ ra năm trăm đồng vẫn còn mua được sao? Cũng không phải tôi muốn trả

giá cao với cậu, nhưng ba mươi nghìn thật sự quá ít."

"Ông định bán cho tôi bao nhiêu?" Ôn Độ trực tiếp hỏi: "Đừng giả vờ nữa, nếu đã thành thì bây giờ chúng ta đi làm thủ tục. Nếu cao quá, trong tay tôi cũng không có tiền."

"Ba mươi nghìn."

Trong nhà ông tư Hoàng có của cải, người nhà bọn họ cũng rất có năng lực.

Tuy nói với bên ngoài là muốn mua nhà lầu nhưng thật ra không phải. Nhà bọn họ muốn mở rộng nhà máy. Chủ yếu là bởi vì bọn họ nhận một đơn hàng lớn, nhân lực không đủ nên phải gấp rút mở rộng nhà máy, như vậy mới có thể mua thêm nhiều máy may, tuyển thêm nhiều nhân lực tới làm việc.

Đến lúc đó đừng nói là ba mươi nghìn, một trăm nghìn bọn họ cũng có thể kiếm lại được.

Nhưng bây giờ không có ba mươi nghìn này, bọn họ còn phải bồi thường tiền cho người ta.

Trong lòng ông tư Hoàng hết sức thấp thỏm bất an, ông ta lo lắng Ôn Độ sẽ không mua. Những người nước ngoài kia tới đừng nói là ba mươi nghìn, một nghìn cũng không muốn bỏ ra. Nếu phải bán một nghìn thì không bằng bán cả nhà bọn họ cho rồi.

Ông tư Hoàng chỉ có thể chấp nhận.

Ông ta cắn răng một cái "Chỉ cần cậu có thể lấy ra ba mươi nghìn, từ nay về sau cho dù đất đai tăng giá thì tôi cũng sẽ không kì kèo với cậu."

Ông Hoàng Muốn mắng người này vô sỉ.

"Đây không phải là mức giá ông đang bán bây giờ sao? Nếu như chờ tăng giá thì cũng khỏi cần mua nữa. Sao ông không đi cướp luôn ba mươi nghìn cho rồi?" Ông Hoàng cũng định đứng lên, tính kéo Ôn Độ rời đi.

Không xong xuôi được việc này nên trên mặt ông ấy cũng không mấy nhịn được.

Mà trên mặt ông tư Hoàng cũng có hơi xấu hổ.

"Thúc công, bán giá rẻ thì tôi cũng xót! Đó là gia nghiệp tổ tông để lại, tôi cứ bán đi như vậy thì không phải sẽ bị chỉ trích sau lưng sao?" Ông tư Hoàng còn lâu mới sợ bị chỉ trích sau lưng.

Ông ta chỉ là thiếu tiền!

Lông mày lạnh lùng của Ôn Độ hơi nhíu lại, sau nửa năm mài giũa vừa qua, khí chất của cậu đã thay đổi rất nhiều.

Hơn nữa linh hồn bên trong quá mức trưởng thành nên trên người vô thức gánh chịu áp lực của một người thành đạt. Dù cho có người cảm thấy gương mặt cậu vẫn còn non choẹt thì khi đối diện với cặp mắt kia cũng sẽ không hoài nghi tuổi tác của cậu.

Lúc này, dáng vẻ yên lặng của Ôn Độ mang đến áp lực rất lớn cho ông tư Hoàng.

Thật lâu sau, Ôn Độ mới chậm rãi tỏ thái độ: "Ba mươi nghìn thì ba mươi nghìn, coi như nể mặt thúc công."

Ông Hoàng vừa nghe thấy Ôn Độ đồng ý, trong lòng khẽ run rẩy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.