(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ông Hoàng rất hâm mộ: "Nghe nói phải tốn một nghìn đồng cho một nơi lớn như vậy. Một nghìn đồng cũng có thể mua được nhà của chúng ta! Cháu xem nhà chúng ta rộng bao nhiêu? Còn sống ở nhà cao tầng thì thôi quên đi."
"Thúc công, bọn họ định bán bao nhiêu tiền?"
"Một trăm nghìn."
Ông Hoàng vừa mở miệng, Ôn Độ trực tiếp đứng dậy.
"Thúc công, cháu thật sự không có số tiền này."
Ông Hoàng cười nói: "Ông biết cháu nhất định sẽ không mua với giá một trăm nghìn, cũng không ai chịu mua. Những người từ nơi khác tới, còn có thương nhân nước ngoài cũng đã đến xem rồi. Thấy ngọn núi nhỏ đó cùng với vườn rau phía dưới nhưng không ai chịu mua cả."
"Có người nước ngoài đến xem nữa sao?" Ôn Độ kinh ngạc.
Ông Hoàng nói: "Còn chẳng phải vậy sao! Mà lúc nói cũng không phải tiếng của chúng ta, huyên thuyên chẳng biết đang nói gì. Trực tiếp đưa ba nghìn, hỏi nhà ông tư Hoàng có chịu bán không."
Khá lắm, đòi ông ấy năm mươi nghìn, lại đòi một trăm nghìn nhưng chỉ đòi người nước ngoài ba nghìn.
Ôn Độ cũng không phải kiểu người coi tiền như rác.
ngoài ba nghìn.
"Cho nên bây giờ bọn họ định bán bao nhiêu tiền? Năm mươi nghìn?" Giọng điệu của Ôn Độ rất nhạt nhẽo, đôi mắt phượng kia khép hờ làm cho người ta có một loại cảm giác rất không dễ dây vào.
Ông Hoàng vươn một ngón tay: "Ba mươi nghìn, cháu muốn không?"
"Thúc công, cho cháu đến gặp mặt thảo luận với người ta được không? Người ta đòi ba mươi nghìn, đến chỗ cháu lại thành gấp mười lần, xem cháu là đồ ngốc sao? Một chỗ mà đến người nước ngoài còn không muốn lại đem ra lừa cháu?"
Ôn Độ biết mua mảnh đất kia với giá ba mươi nghìn sẽ không lỗ.
Nhưng có thể ít được bao nhiêu thì ít, ai lại thích phải tốn nhiều tiền chứ.
Cái ông Hoàng chờ là những lời này của Ôn Độ: "Đi thôi, chúng ta trực tiếp qua đó nói chuyện."
"Vậy ông lên đi, cháu đưa ông về."
Ông Hoàng cười híp mắt nói: "Ôi trời, ông còn chưa từng ngồi xe đạp bao giờ."
"Nếu ông muốn thì bất cứ lúc nào cũng được." Ôn Độ nhìn xương cốt của ông ấy, dập tắt ý định dạy ông ấy đạp xe đạp.
Xương cốt người già không bằng người trẻ tuổi, nhỡ mà ngã thì phải nằm một năm rưỡi.
Ông Hoàng ngồi ở phía sau chỉ đường, Ôn Độ đạp ở phía trước.
"Thấy cái cây ăn quả phía trước không? Nhà phía trước chính là nhà của ông tư Hoàng."
"Nhà này?"
Ôn Độ nói xong bèn dừng lại, hai chân chống xe, hỏi ông Hoàng.
"Là nhà này."
Ông Hoàng xuống xe, hướng vào bên trong hô to: "Ông tư, có nhà không?"
Vừa dứt lời, trong nhà đã có người đi ra: "Ở đây! Thúc công, ông mau vào đi!"
Ông Hoàng chắp tay sau lưng đi vào bên trong, trước khi đi còn không quên gọi Ôn Độ đi cùng.
Ôn Độ đặt xe ở cửa, đi theo sau ông Hoàng vào trong.
"Ông tư, đây là Ôn Độ, chính là đứa nhỏ lúc trước tôi đã nói với ông, định mua một mảnh đất trồng rau. Dưới tay cậu ấy có nuôi ít công nhân, mỗi ngày phải chi tiêu không ít tiền. Cậu ấy dự định tự mình trồng trọt để có thể dư ra
thêm một khoản.” Ông Hoàng không nói những lời này thì toàn bộ người trong thôn cũng đều biết.
Ông tư Hoàng dứt khoát nói: "Ông chủ Ôn, thúc công cũng đã nói với cậu tình hình của tôi ở đây rồi. Tôi là người thực tế, hay là vậy đi, nếu cậu chịu thì trực tiếp đưa tôi bốn mươi nghìn, tôi sẽ bán luôn mảnh đất đó cho cậu."
"Bao nhiêu?" Âm thanh của ông Hoàng cất cao.
Ông tư Hoàng cười lặp lại: "Bốn mươi nghìn."
Ôn Độ nói năng thận trọng, giọng điệu hơi lạnh: "Ba mươi nghìn."
Nụ cười trên mặt ông tư Hoàng nhất thời cứng đờ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");