(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Độ không ngờ ba cậu còn có thể độc hơn nữa.
"Có đôi khi ba nghĩ nếu như con bò ra từ trong bụng của bà nội con thì tốt biết bao nhiêu. Hai người chúng ta thay đổi, con làm ba của ba, còn ba làm con trai của con thì có phải sẽ khá hơn được chút nào không? Ít nhất sẽ không cần con mới mười hai tuổi đã phải ra ngoài nuôi sống gia đình. Ba làm ba mà còn rất không đáng tin cậy, lớn tuổi rồi mà cứ thích nằm mơ, thích làm mấy chuyện không thực tế."
Hắn cũng muốn thay đổi.
Nhưng hắn không muốn thừa nhận, bản thân mình ngoại trừ có một ít bạn bè không tốt ở ngoài thì đúng là không còn gì khác nữa.
Nếu nghe lời của mẹ hắn và con trai hắn nói được xem là ưu điểm, vậy thì hắn cũng có ưu điểm mà đúng không? "Con trai, xin lỗi, ba lại gây thêm phiền phức cho con rồi!"
Ôn Thiều Ngọc lặng lẽ thề trong lòng, cho dù hắn có đến Hương Thành nhặt rác, ăn vỏ cây thì cũng sẽ kiên trì. Hắn nhất định phải lăn lộn cho ra dáng người, để con trai tự hào.
Ánh mắt Ôn Độ hơi đỏ lên.
Khóe miệng cậu cũng bất giác khẽ giương.
Đây là ba cậu.
Dù có không tốt, thì cũng là ba cậu!
Huống chi theo đuổi giấc mơ thì làm sao, trong mấy chục năm nữa, có thể ba cậu sẽ được lên rất nhiều chương trình giải trí, có thể quay video, thu âm ca khúc và đăng lên trang web, cũng sẽ có rất nhiều người nghe thấy.
Rất có thể không cẩn thận lại phát hành được một bài hát để đời.
Ba cậu chỉ là sinh ra không đúng thời mà thôi.
Nếu như đổi chỗ với cậu một chút thì biết đâu có thể chờ được đến ngày đó.
Vừa nghĩ như vậy, Ôn Độ lại cảm thấy ba cậu rất xui xẻo.
"Ba, sang kia rồi cũng đừng tiếc tiền. Phải ăn uống, không tìm được công ty ký hợp đồng cũng đừng vội, tìm một chỗ để học tập. Sau khi học vững kiến thức cơ bản rồi nói không chừng về sau sẽ nổi tiếng." Ôn Độ an ủi ba cậu.
Ôn Thiều Ngọc nói: "Yên tâm đi, trong lòng ba biết rõ."
Chẳng biết vì sao, Ôn Độ nghe thấy ba cậu nói như vậy thì trong lòng trái lại càng không yên.
Đến nhà họ Luật.
Luật Hạo Chỉ đã đoan chính ngồi trên ghế chờ.
Thấy Ôn Thiều Ngọc bước vào bèn lễ phép chào hỏi Ôn Thiều Ngọc: "Chú Ôn."
"Hạo Chi, lâu rồi không gặp! Cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Tiểu Độ nhà bọn chú." Ôn Thiều Ngọc vừa nhìn thấy người ngoài là ngay lập tức bật một cái công năng bí ẩn khác.
Khóe môi cong lên nhàn nhạt của Luật Hạo Chi có thêm ba phần nhiệt tình: "Chú nói như vậy là khách sáo rồi. Tiểu Độ là ân nhân cứu mạng của em trai cháu, cháu làm như vậy cũng là việc nên làm chứ làm sao lại nói là chăm sóc được."
"Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là duyên phận hết cả. Cháu lớn hơn Tiểu Độ một tháng, sau này gọi là em trai Tiểu Độ đi. Nếu cháu không chê nhà chú nghèo thì coi như chúng ta là thân thích." Ôn Thiều Ngọc trâu bò, Ôn Độ cũng bái phục chịu thua.
Cậu thấy ba mình nói không vào đề, nhưng Luật Hạo Chi vẫn cảm thấy rất tốt: "Cháu mà là hạng người chê nghèo yêu giàu sao? Chú Ôn nói như vậy có phải là đang xem thường cháu không?"
"Không phải không phải, tuyệt đối không phải ý này!"
"Vậy thì được! Sau này chú Ôn chính là chú ruột của cháu. Đợi đến Hương Thành rồi, chú có chuyện gì thì cứ nói với cháu, cháu sẽ không từ chối bất cứ chuyện gì cả." Luật Hạo Chi thích Ôn Thiều Ngọc.
Cậu ấy thích người như Ôn Thiều Ngọc.
Tuổi đã cao nhưng rất trong sáng, trên người mang theo một cảm giác hết sức chân thành.
Hơn nữa cũng không có quá nhiều lòng dạ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");