Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 297




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Triệu Kiến Đông cười hì hì: "Trông không giống sao?"

"Ừ, không giống!" Giống bốn mươi hai!

"Mọi người đều hỏi tôi có phải mới hơn hai mươi hay không!"

Ôn Thiều Ngọc đang uống nước, thiếu chút nữa đã bị sặc nước. Hắn xoay đầu sang một bên, họ dữ dội hai tiếng hỏi: "Mắt ai mà mù vậy? Tên da dày thịt béo như cậu mà có thể như hai mươi?"

Thiết Tỏa: "...”

Mặc dù đây là sự thật nhưng không cần phải nói thẳng ra đâu!

Triệu Kiến Đông: "..."

Triệu Hiểu Phi bưng đồ ăn đến, nói: "Chị cũng Muốn hỏi xem rốt cuộc là mắt ai mù mà nhìn em thành hai mươi tuổi đấy? Khi còn bé, lúc em mới dậy thì mấy năm, lúc ra ngoài chị đều bị người ta hỏi đây là anh trai của chị sao?"

Ôn Thiều Ngọc như tìm được tri kỷ, lập tức hỏi: "Cô em, em nói đúng đấy, cậu ấy chính là anh trai em."

Triệu Hiểu Phi bị một tiếng cô em này làm cho ngượng ngùng.

Bình thường cũng không phải không có ai gọi chị ấy như vậy, chỉ là Ôn Thiều Ngọc trông giống như Ôn Độ, một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi Gọi chị ấy là cô em làm chị ấy không thể không đỏ mặt.

Thiết Tỏa ở bên cạnh nghe không nổi nữa.

"Chị Tiểu Phi, chú Ôn năm nay ba mươi ba tuổi rồi."

"Cái gì? Hắn ba mươi ba? Vậy không phải là còn lớn hơn tôi một tuổi sao? Không thể nào? Trông hắn cũng chẳng khác gì so với cậu là mấy!"

Triệu Kiến Đông có phản ứng lớn nhất!

Đồng tử anh ấy còn run rẩy kịch liệt hơn cả Ôn Thiều Ngọc.

Triệu Hiểu Phi cũng ngây ngẩn cả người.

"Anh đã ba mươi ba?"

"Đúng vậy?"

Ôn Thiều Ngọc còn nói ra năm sinh của mình, người trong nhà nghe mà không dám tin.

Ôn Thiều Ngọc cảm thấy thái độ của bọn họ rất kỳ lạ.

"Có gì không đúng sao? Tôi thật sự đã ba mươi ba rồi! Tôi cũng đã có hai đứa con! Con trai lớn Ôn Độ của tôi năm nay mười ba tuổi. Tôi ba mươi ba cũng không kỳ lạ đúng chứ?"

Mọi người vừa tỉnh táo lại thì lập tức mất bình tĩnh ngay.

"Anh nói gì? Ôn Độ bao nhiêu tuổi?"

Bọn Triệu Kiến Đông đồng thanh hỏi, vô cùng ăn ý.

"Mười ba, sao vậy?"

Vẻ mặt Ôn Thiều Ngọc ù ù cạc cạc.

Triệu Kiến Đông lau mặt một cái: "Khoan đã, anh để tôi bình tĩnh tí đã!"

Thiết Tỏa cũng mê mang.

Anh trai mà cậu ta Gọt lâu như vậy thật ra lại là em trai?

Thiết Tỏa rất muốn hỏi Ôn Độ, làm sao cậu có thể yên tâm thoải mái khi làm anh trai của cậu ta chứ?

Phản ứng của Triệu Hiểu Phi là nhỏ nhất.

Ngược lại Đại Ni mờ mịt hỏi: "Mẹ, chú Ôn còn nhỏ hơn con ạ?"

Rầm!

Triệu Kiến Đông lật ghế.

Anh ấy ngã chổng vó trên mặt đất, hồi lâu sau cũng không ngồi dậy, không phải vì đau mà là vì mơ hồ.

Một tên đàn ông ba mươi mấy như anh ấy lại lăn lộn cùng với một đứa trẻ mười hai tuổi.

Lăn lộn thì thôi đi, anh ấy còn muốn để một đứa nhỏ mười hai tuổi dọn dẹp cục diện rối rắm cho anh ấy!

Tuy sang năm tuổi mụ của người ta là mười ba nhưng tuổi tác cũng không chênh lệch mấy với con trai của anh ấy!

Không cần đề cập đến trong nhà này có bao nhiêu người sụp đô.

Ôn Độ đạp xe đi tìm Luật Hạo Chi, Luật Hạo Chi đang học bài. Ôn Độ bước vào nhìn thấy sách giáo khoa trên bàn, ánh mắt dừng lại.

Luật Hạo Chỉ hỏi cậu: "Có việc gì sao?"

"Ừ, bên cậu có nhà máy thích hợp không? Tôi có một lô hàng muốn tìm một chỗ để. Bắt đầu từ tối nay không chừng trời sẽ mưa mà mấy lô hàng đó lại sợ ẩm."

"Cậu định trả bao nhiêu tiền?" Luật Hạo Chi vừa nghe đã biết Ôn Độ không bán được hàng.

Ôn Độ nhíu mày, biết Luật Hạo Chi có ý tốt nhưng cậu từ chối.

"Tôi có thể bán được những lô hàng này."

Luật Hạo Chi biết cậu hiểu lầm rồi.

"Nhà máy tôi xây dựng đầu tư ở đây là nhà máy may mặc. Chủ yếu là làm quần áo nữ, túi xách nữ và giày nữ. Chi phí xây dựng nhà máy bên này thấp hơn Hương Thành nhưng gần Hương Thành. Quần áo tôi làm xong có thể bán thẳng đến Hương Thành."

Ôn Độ: "..."

Nói Ôn Độ không hâm mộ là giả.

Điều kiện của Luật Hạo Chi là ở chỗ này, cậu ấy có thể dễ dàng vận chuyển hàng hóa về Hương Thành. Nhưng nếu là cậu muốn vận chuyển hàng hóa đến Hương Thành thì sẽ khó càng thêm khó, khó như lên trời.

"Những lô hàng da kia của tôi đều là lấy từ tận cùng phía Bắc. Mang đến được đây nên giá cả cũng không rẻ." Ôn Độ nói giá, sau đó nhìn xem thái độ của Luật Hạo Chi.

Luật Hạo Chỉ nghe được cái giá này, mi tâm hơi nhảy dựng: "Rẻ hơn một chút được không?"

"Không rẻ hơn được. Cái này là mạo hiểm mang về." Lúc ấy Ôn Độ không dám dừng xe trước cửa nhà cũng là vì lo rằng sẽ bị người tố cáo.

Luật Hạo Chi trầm ngâm một lát, nói: "Tôi muốn xem hàng trước."

Cậu ấy nghe vệ sĩ dưới trướng mình nói trong tay Ôn Độ có một lô hàng có chất lượng vô cùng tốt. Nếu dùng để làm

túi thì phỏng chừng có thể tăng giá gấp rất nhiều lần.

Luật Hạo Chi sẽ không bỏ qua kiểu mua bán buôn một lãi mười này.

Ôn Độ đứng dậy nói: "Vậy tôi về lái xe qua, cậu tự xem nhé."

"Được."

Ôn Độ đạp xe trở về, lúc vào nhà mới phát hiện ánh mắt mọi người nhìn cậu không đúng lắm.

Cậu cũng không nghĩ nhiều, xoay người ra ngoài, định lái xe đi tìm Luật Hạo Chi.

Cậu đưa tay mở cửa xe, đang muốn bước lên thì bị người khác kéo xuống.

Cậu quay đầu lại, không biết từ lúc nào thì đã có hai vệ sĩ đứng phía sau.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.