(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong miệng cậu ta thều thào: "Chị Tiểu Phi năm nay ba mươi bốn, kết hôn cũng khá sớm. Đại Ni năm nay hình như 14 tuổi, Tiểu nay 11 tuổi. Vậy so ra chú Ôn còn nhỏ hơn chị Tiểu Phi một tuổi, cho dù mười tám đã có con, Tiểu Độ năm nay bao nhiêu tuổi?"
"17?"
Không phải chứ?
Năm nay mới mười bảy, tức là mới mười sáu tuổi???
Vậy không phải là cùng tuổi với cậu ta hay sao?
Nhưng tháng sinh của Thiết Tỏa nhỏ, cảm thấy mình gọi là anh Ôn Độ cũng không có vấn đề gì.
Ôn Độ lượn quanh một vòng cũng không tìm được người thích hợp.
Những ông chủ lớn kia đều có đường nhập hàng cố định, hàng của cậu rất tốt nhưng cũng không có nghĩa người khác nguyện ý lấy từ chỗ cậu. Chủ yếu vẫn là không tin tưởng.
Vạn sự khởi đầu nan, cứ đến từng bước từng bước một.
Ôn Độ thì không vội, nhưng những lô hàng đó không đợi được.
Quay về Nam Thiên, Thái Triều.
Không có chỗ chứa hàng thích hợp thì sẽ mốc meo, mục nát!
Ôn Độ đạp xe đi hỏi từng nhà máy một, thế nhưng người ta không để ý tới cậu, thậm chí cũng không Muốn xem hàng của cậu.
Trời sắp tối rồi.
Ôn Độ trở về không công.
Lúc trở về thì gặp ông Hoàng.
Ông Hoàng thấy Ôn Độ bèn hỏi: "Không phải thằng nhóc cháu nói muốn mua đất trong thôn chúng ta sao? Sao nửa tháng nay không thấy ai đến?"
"Nhiều tiền quá, không mua nổi." Ôn Độ nói trắng ra.
Làm ông Hoàng bật cười.
"Cháu muốn mua bao nhiêu tiền?"
Ôn Độ nói: "Thúc công, ông đã hỏi thì cháu sẽ trả lời, đương nhiên là tiền càng ít càng tốt. Nhưng người ta chắc chắn không muốn cho cháu ít như vậy.
"Mấy trăm đồng mà cháu nghĩ tới chắc chắn không mua được, một mảnh đất lớn như vậy, người ta muốn ít nhất cũng phải mấy ngàn đồng." Ông Hoàng đã từng cố ý hỏi thăm.
Ôn Độ có thể không muốn mua đất sao?
Cậu muốn.
Nhưng cậu thật sự không có tiền.
Trừ phi có thể bán được lô hàng trong tay.
"Thúc công, hay là ông hỏi thăm dùm cháu xem ít nhất có thể là bao nhiêu tiền. Nếu giá cả thích hợp thì cháu sẽ mua." Cái Ôn Độ nhìn trúng chính là vùng núi.
Cậu dự định sẽ thử vận may, có thể trồng hoa quả đem đi bán là tốt nhất, nếu không thể thì về sau xây một làng du lịch ở chỗ này cũng là cả một bộn tiền.
"Được rồi, ông hỏi cho cháu một chút."
"Vậy cảm ơn thúc công nhiều! Hôm nào cháu sẽ đến thăm ông!"
Ôn Độ đạp xe trở về, vừa vào cửa đã phát hiện ba cậu đang ngồi ở trên ghế chỉ huy Triệu Hiểu Phi nấu cơm.
Ôn Độ: ".
"Tiểu Độ, con về rồi à?"
"Vâng."
Tâm trạng Ôn Độ không tốt lắm, trở về phòng tắm rửa.
Không lâu sau bắt đầu ăn cơm.
Lúc ăn cơm, trong phòng có bật radio.
Cậu vừa nghe nói ngày mai có mưa, ngày mốt và ngày mốt nữa cũng sẽ có mưa là lập tức đứng ngồi không yên. Ngay
cả cơm cậu cũng chưa ăn xong đã vội vã chạy ra ngoài: "Mọi người ăn trước đi, con có việc ra ngoài một chuyến."
Ôn Thiều Ngọc cũng không dám quản con trai.
Trước khi đi mẹ hắn đã nói rất rõ ràng, bảo hắn ở đây phải nghe lời Tiểu Độ.
Thiết Tỏa cảm thấy đây có thể không phải là ba của anh Tiểu Độ mà chính là anh trai của Tiểu Độ. Triệu Kiến Đông trở về ăn cơm, nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc bèn sửng sốt.
"Vị này là?"
"À, đây là người thân của anh Tiểu Độ. Anh gọi anh là được!" Thiết Tỏa nhiệt tình giới thiệu.
"Gọi anh? Vậy thì không được trông người ta còn trẻ hơn tôi!" Triệu Kiến Đông kéo ghế ra ngồi xuống, cười nói: "Tôi tên Triệu Kiến Đông, năm nay ba mươi hai tuổi, năm nay cậu bao nhiêu?"
Ôn Thiều Ngọc nghe được tuổi của Triệu Kiến Đông, đồng tử đều đang run rẩy.
"Cậu mới ba mươi hai?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");