Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 293




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hiện tại trời còn chưa sáng, cậu cũng không thấy rõ hàng trông ra sao. Nhỡ đâu chất lên xe, sau khi đưa tiền rồi mới phát hiện hàng không ổn thì cũng không đòi lại được tiền dễ dàng như vậy.

"Anh ra giá đi."

đàn ông ra dấu tay.

Ôn Độ cảm thấy cái giá này có lời, tiếp tục nói với đối phương.

"Ít hơn chút nữa."

Ôn Độ trả giá cũng rất tàn nhẫn.

"Bớt hơn một đồng thì tôi sẽ lấy hết những thứ này." Ôn Độ không buông tay đến cùng, cắt thêm một đồng nữa.

Tên kia cắn răng: "Cậu có thể trả tiền mặt không?"

"Có thể."

"Được! Chỉ cần hôm nay cậu trả tiền mặt thì tôi sẽ bán hết với giá này cho cậu!"

Ôn Độ thấy đối phương lùi bước bèn trực tiếp yêu cầu đi xem hàng.

"Cậu đi theo tôi."

Tên kia dẫn Ôn Độ và Cửu gia vào bên trong.

Tuy là một cái miếu đổ nát biến thành trường học nhưng vẫn có một lễ đường rất to.

Những món hàng đó được đặt tại lễ đường.

Ôn Độ đi vào quan sát, những nguyên liệu thô kia được đựng trong bao tải, xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Ôn Độ đi qua kiểm hàng.

Đây cũng không phải là một việc dễ dàng.

"Tôi trở về gọi người sẵn tiện lấy tiền. Cửu gia, chú ở đây chờ tôi nhé?"

Ôn Độ vừa nói muốn đi là tên kia lập tức sốt sắng hẳn lên.

Cửu gia gật đầu: "Tôi ở đây, cậu mau trở về đi."

"Vậy chú giúp tôi kiểm tra hàng trước nhé."

Ôn Độ lái xe trở về, Ôn Thiều Ngọc và đám vệ sĩ đều đã dậy.

Cậu nói hai câu với nhóm vệ sĩ, nhóm vệ sĩ bèn mặc quần áo tử tế vào rồi lên xe chờ cậu.

"Tiểu Độ, ba cũng đi theo con được không?" Ôn Thiều Ngọc nói chuyện còn cẩn thận từng li từng tí.

Ôn Độ ngẩn ra, sau đó nói: "Đương nhiên là được."

"Vậy ba lên xe đây."

Ôn Thiều Ngọc cầm áo khoác mặc lên người rồi chạy ra ngoài.

Bà Ôn đi tới dặn dò Ôn Độ: "Nếu ba con không nghe lời thì con cứ đưa nó về."

"Bà nội, bà yên tâm, ba con sẽ có chừng mực."

Ôn Độ nói xong bèn lái xe đi lấy hàng.

Lúc đến nơi, Cửu gia vẫn còn đang kiểm hàng, tốt xấu gì mọi người cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng từng tấm da kia bày ở bên ngoài.

Ôn Độ cẩn thận kiểm tra, chắc chắn đây là hàng tốt mới bảo người khác cho vào bao tải.

Nhà buôn kia nhìn Ôn Độ, lại nhìn người cậu mang đến.

Một câu phàn nàn cũng không dám phát ra.

Sau khi Ôn Độ kiểm tra hàng xong thì xếp hàng lên xe.

"Anh cầm tiền này đi."

Một xe hàng này tiêu hết số tiền cuối cùng trên người Ôn Độ.

Nhưng Ôn Độ lại cảm thấy mỹ mãn.

Ôn Độ đưa Cửu gia trở về, sau đó không trực tiếp lái xe về nhà mà là dừng ở một nơi rất gần nhà nhưng lại khá hẻo lánh.

Cậu dừng xe, sau đó thúc giục ba cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

"Ba, sắp muộn rồi, chúng ta phải đi sớm một chút."

Ôn Độ đang lo lắng có người mật báo.

Hiện tại bên trên không có quy định rõ ràng, ai đầu cơ trục lợi đều sẽ bị bắt, dẫn đến phiền toái không cần thiết.

Ôn Thiều Ngọc cũng biết tính nghiêm trọng của sự tình, vào nhà bèn xách theo đồ đã thu dọn sẵn.

Lúc sắp đi, hắn quay phắt đầu lại: "Mẹ, con nhất định có thể làm ra trò."

Bà Ôn giật mình, vội vàng nói: "Anh không cần làm, anh chỉ cần nghe lời Tiểu Độ là được."

Bà rất lo lắng rằng đứa con trai xui xẻo này sẽ tự ý chủ trương, lừa gạt cháu trai.

Ôn Thiều Ngọc rất tổn thương.

Hắn lại đi thăm con gái, con gái thì thân thiết hơn.

"Ba, cố lên!"

Ôn Thiều Ngọc biết con gái nói có ý gì, trừng mắt nhìn con gái: "Oanh Oanh cũng cố lên!"

"Bà nội, Oanh Oanh, chúng con đi đây!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.