Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 291




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Có vài người không hiểu chút chuyện này mà vẫn còn làm ba con như thường."

Ôn Thiều Ngọc cảm thấy mình bị xỉa xói.

Bà Ôn giơ tay đẩy đứa con trai chướng mắt của mình sang một bên: "Đứng ra chỗ khác đi, đừng ở lại đây làm vướng tay vướng chân."

Bà Ôn cầm một cái chậu sạch sẽ tới, chuẩn bị múc thức ăn: "Một tên ngốc như ba con, trên thế giới này cũng không gặp được mấy người. Nếu con lấy nó làm vật tham chiếu thì cả đời này cũng không làm nên được sự nghiệp gì lớn."

Ôn Độ không nhịn được, quay lưng lại cười trộm.

Ôn Thiều Ngọc bị mẹ mắng xong cũng không tức giận, hắn liếc mắt nhìn con trai, vò đã mẻ không sợ rơi nói: "Muốn cười thì cười đi, đừng để mình nghẹn chết, đến lúc đó bà nội con lại tìm ba gây phiền phức."

"Mày cũng tự biết rõ đấy." Bà Ôn không chút khách khí nói.

Ôn Thiều Ngọc: "..."

Hắn không ở lại trong nhà này được nữa.

Hắn tức giận vào trong phòng nằm trên giường lười biếng, đây là kháng nghị cuối cùng của hắn.

Chờ hắn vừa đi, bà Ôn bèn hỏi Ôn Độ: "Con định khi nào thì đi?"

Trong tay Ôn Độ còn mang theo hai cái túi, cậu để đồ ở trong phòng rồi mới quay lại nói: "Sáng mai chúng con phải đi rồi."

"Dắt theo cả ba con sao?"

"Nếu bà không muốn ba đi cùng thì để ba ở nhà cũng được." Ôn Độ muốn ba mình đi.

Dù nói thế nào thì đây cũng là ba của mình, sẽ không hại mình.

Bà Ôn nói: "Để ba con đi cùng đi. Sáng mai bà nấu thêm mì hấp và một nồi bánh bao, các con mang theo ăn trên đường. Lát nữa bà đi mua ít trứng gà về, luộc cho các con 100 quả trứng gà."

Ôn Độ lẳng lặng nghe bà nội sắp xếp, trong lòng vô cùng ấm áp.

Đây chính là nguyên nhân vì sao kiếp trước cậu muốn kết hôn.

Thế nhưng cuối cùng cậu vẫn không cảm thấy được sự ấm áp của gia đình.

"Bà nội, sau này con sẽ biến bà thành bà nội hạnh phúc nhất, giàu sang nhất trên thế giới này!"

"Làm một bà nội hạnh phúc nhất trên thế giới này chỉ cần con cháu đầy nhà là đủ rồi, không cần giàu sang phú quý. Tiểu Độ có hiểu ý của bà nội khi nói những lời này không?"

Bà chỉ cầu mong một nhà bọn họ được bình an suôn sẻ!

*

Bà Ôn biết được sáng mai cháu trai mình phải đi làm sao còn có thể ngủ được.

Ban đêm bà lăn qua lộn lại.

Phỏng chừng cũng chỉ ngủ được một giờ.

Bà mặc quần áo tối màu vào, lặng lẽ xuống giường đi giày. Lúc đi ra ngoài còn cẩn thận từng li từng tí đóng cửa phòng lại.

Bà Ôn mở đèn phòng ngoài, thêm củi đốt vào trong bếp.

Thời tiết trở lạnh, sau nửa đêm giường cũng không ấm nổi.

Mỗi buổi sáng bà Ôn đều dậy sớm nhóm lửa, đợi đến khi bọn nhỏ tỉnh lại thì trong phòng đã rất ấm áp rồi. Bà nấu mì nhiều hơn so với lúc ăn bình thường.

Lái xe từ thủ đô đến Sở Thành phải mất vài ngày, bây giờ cũng không an toàn hơn so với trước kia bao nhiêu. Trước kia khi chồng của bà ở bên ngoài buôn bán, bà thường xuyên lo lắng trên đường sẽ gặp phải bọn cướp. Cho dù Tiểu Độ không nói thì bà cũng có thể nhìn ra được trên đường bọn họ trở về chắc chắn không an toàn. Còn nhớ chồng bà từng nói với bà: "Ra ngoài phải cẩn thận nhiều chuyện, cố gắng ăn đồ ăn do mình chuẩn bị. Nếu có người lạ tới gần thì tuyệt đối phải cẩn thận cảnh giác, tuyệt đối không được đu.ng vào đồ mà người ta đưa cho."

Bà Ôn vẫn luôn khắc ghi những lời này trong lòng.

Trước kia cháu trai ngồi xe lửa nên bà không cần phải lo lắng, chỉ phụ trách chuẩn bị đồ ăn là được.

Hiện tại cháu trai là lái xe theo người ta trở về.

Bà vẫn luôn canh cánh trong lòng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.