(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lỗ tai của tên thiếu thông minh giật giật, hắn sẽ không chấp nhặt với mẹ hắn.
Mẹ hắn muốn mắng hắn thế nào thì mắng.
Chỉ cần không đuổi hắn đi là được!
Sau đó Ôn Thiều Ngọc nghe thấy mẹ hắn nói: "Con thật sự muốn dẫn nó theo à?"
"Vâng, ba con có đôi khi không đáng tin nhưng trong đa số tình huống vẫn rất đáng tin." Giọng điệu của Ôn Độ rất kiên định.
Ôn Thiều Ngọc bị lời nói của con trai làm cảm động.
Hắn biết trên thế giới này, ngoại trừ con gái ra thì con trai đối xử với mình là tốt nhất.
Hắn thề nhất định sẽ sống chết canh chừng thứ mà con trai mang về.
"Vậy con vào phòng bà ngủ đi." Bà Ôn kéo cháu trai nói: "Bà đưa Oanh Oanh đi học."
"Vâng."
Trong phòng của ba cậu có quá nhiều người.
Hơn nữa giấc ngủ của cậu rất nông, phỏng chừng cũng sẽ ngủ không ngon.
Nếu không cậu cũng sẽ không vì thiếu ngủ trên đường mà lúc về bị ba cậu chế giễu.
Ôn Độ vào phòng soi gương, thấy khuôn mặt anh tuấn của mình, sau khi xác định nó không quá xấu mới yên tâm đi ngů.
Thời gian sắp đến.
Bà Ôn vào phòng gọi cháu gái rời giường.
"Oanh Oanh, dậy đi học nào."
Ôn Oanh còn đang ngủ, nghe thấy bà nội nhỏ giọng Gọt mình thì đã mơ mơ màng màng ngồi dậy dù mắt còn chưa mở. Lúc cô bé nhắm mắt lại mặc quần áo của mình vào thì cũng đã gần tỉnh ngủ rồi.
Bỗng nhiên cô bé nhìn thấy người nằm bên cạnh bèn kích động tiến lại gần.
Cô bé ngay lập tức che cái miệng nhỏ lại!
Là anh trai!
Anh trai về rồi!
Ôn Oanh cười như một cô bé ngốc.
Bà Ôn vào phòng, trông thấy dáng cười của cô bé là biết ngay cô bé nhìn thấy anh trai nên mới vui vẻ như vậy.
"Xuống rửa mặt đánh răng đi, ăn uống xong còn đi học. Hai ngày nay anh trai con sẽ không đi đâu cả, con tan học về là có thể gặp được nó." Bà Ôn nói như thế, Ôn Oanh mới miễn cưỡng xuống đất.
Động tác của Ôn Oanh rất cẩn thận, không phát ra một tiếng động nào.
Cô bé rửa mặt xong, thấy bà nội bưng cơm vào phòng bèn vội vàng chạy tới giữ chặt quần áo của bà nội.
"Bà nội, con ăn ở bên ngoài, không vào phòng đâu, nếu không sẽ đánh thức anh trai." Ôn Oanh biết kiếp trước anh trai có tật xấu, một chút tiếng động phát ra thôi là ngủ không được yên.
Mà hình như trong đời này anh trai cũng có tật xấu đó.
Ăn sẽ phát ra âm thanh.
Rõ ràng anh trai đã mệt muốn chết rồi, dưới mắt thâm quầng, cũng không biết là vì bao nhiêu ngày không ngủ mà tạo ra. Cô bé tuyệt đối không thể đánh thức anh trai được.
Bà Ôn thấy cháu gái hiểu chuyện như vậy, giơ tay sờ sờ bím tóc nhỏ của cô bé, cho cô bé một hào.
"Muốn ăn gì thì đến hợp tác xã mua."
"Cảm ơn bà nội!"
Giọng nói mềm mại của Ôn Oanh nghe vô cùng ngọt ngào, có thể ngọt nhũn cả tim.
Bà thở dài, bé con vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn thế này mà không gặp được ba mẹ tốt. Ba không đáng tin, mẹ thì nhẫn tâm, đứa bé mới chào đời được mấy ngày đã muốn đi.
Nếu không phải lúc trước có thể mua được sữa bột, nếu không phải lúc ấy trên đại đội còn nuôi dê thì đoán chừng bé con này đã không sống nổi.
Bà Ôn cũng không ăn cơm, bà ăn một cái bánh bao rồi đưa cho Ôn Oanh nửa còn lại.
Hai bà cháu cơm nước xong xuôi bèn ra ngoài cùng nhau.
Bà Ôn cầm cặp sách cho Ôn Oanh, cẩn thận quấn khăn quàng cổ đưa cô bé ra cửa.
Đến cửa, bà nhìn đứa con xui xẻo nói: "Trong nồi có bánh bao, tự mình lấy ăn đi. Đừng cứ ngây ngốc ăn trong phòng mà không nhìn ra ngoài cửa."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");