(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Thiều Ngọc vừa nói vừa từ bên ngoài đi vào, trong miệng toàn là lời khen ngợi.
"Con không thấy được cảnh không ít người vây quanh ở sau chờ đợi để được mua bánh bao đậu."
Ôn Thiều Ngọc vừa nói vừa nhìn bà Ôn.
Phát hiện bà Ôn không có ý đuổi hắn đi nữa, hắn bèn ôm hành lý của mình trở về phòng.
Sắc mặt bà Ôn không tốt lắm, hạ giọng châm chọc với Ôn Độ.
"Con nhìn ba con đi, cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi mà sao suốt ngày đều không có đầu óc? Nhỡ đâu một ngày bà chết đi, chẳng phải ngày nào nó cũng sẽ làm liên lụy đến hai anh em con sao? Nếu có một ngày bà đi thật, bà mang nó theo được thì sẽ tốt biết bao nhiêu."
Ôn Độ biết bà nội lo lắng sau khi mình qua đời, ba cậu sẽ gây phiền toái cho cậu.
Cậu ước gì mình có thể giải quyết phiền toái cả đời cho ba mình.
Bởi vì điều này chứng minh cậu còn có ba, còn có người thân ở đây.
"Bà nội, con định đưa ba con tới Sở Thành. Con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện cần có người lớn ra mặt." Ôn Độ biết mình ở đây không được bao lâu.
Cậu tính sẽ thăm dò ý của bà nội trước.
Bà Ôn cũng biết biết hiện tại khác xưa, nhưng dù làm ăn với người xưa hay nay cũng đều phải ký hợp đồng.
Việc ký hợp đồng với trẻ vị thành niên không có hiệu lực pháp lý.
"Con đưa nó đi đi, chuyện trong nhà không cần con lo lắng."
Trong lòng bà Ôn thật ra rất tự trách.
Cháu trai còn nhỏ, con trai không hiểu chuyện, bà lại bỏ mặc cháu trai ra ngoài xông pha một
mình.
Có một số việc hẳn là bà nên sớm nói cho cháu trai biết, cho dù không giúp được gì nhưng cũng có thể khiến đứa nhỏ này nắm chắc trong lòng chứ không phải đợi đến khi cháu trai trở về xin giúp đỡ, bà mới nhớ tới những chuyện này.
"Bà nội, bà yên tâm, không tới hai năm nữa là con có thể đón bà và em gái đến đoàn tụ rồi."
Ôn Độ cảm thấy nếu sau này cậu muốn phát triển ở Sở cậu không thể tách khỏi bà nội và em gái cả đời được.
Đến lúc đó cậu đón người đến là ổn rồi.
"Chuyện sau này thì để sau này hãy nói, con sang bên kia cũng đừng nôn nóng, cho dù làm chuyện gì cũng không nên nóng lòng cầu thành. Mọi việc đều phải từ từ, phải có trình tự quy tắc của mình. Bà vẫn chưa tới lúc đi không nổi. Nếu như thật sự có một ngày như vậy, cho dù các con có muốn bước ra ngoài, bà cũng sẽ không đồng ý."
Lời này của bà Ôn khiến cho Ôn Độ hoàn toàn hiểu được cảm giác có người lớn tuổi như có một bảo vật trong nhà.
"Con mau ăn đi rồi nghỉ ngơi cùng mấy người anh em kia một lát."
"Vâng."
Ôn Độ đúng là đã đói bụng rồi, cậu cầm một cái bánh bao nóng hổi lên cắn một miếng lớn, vén rèm cửa vào nhà.
Ba cậu đang ngồi ở giữa một đám đàn ông thô lỗ, trông giống như một tiểu thiếu gia nhà giàu không biết gì cả.
"Các anh ngủ trong phòng này đi, điều kiện không tốt lắm nhưng mong mọi người chịu khó chút."
Ôn Độ để tài xế và vệ sĩ nghỉ ngơi trước.
Lúc cậu ra khỏi phòng cũng không quên mang theo cả ba mình.
"Ba, đồ đạc trên xe đều rất quý giá. Nếu dỡ xuống thì sau đó lại phải xếp lên xe. Làm phiền ba vất vả canh chừng đồ đạc giúp con nhé."
Ôn Thiều Ngọc vừa phạm sai lầm nên lúc này ngoan ngoãn như gà cút.
"Được, ba ra ngoài canh chừng cho con."
Nói xong hắn ôm chiếc ghế đẩu đi ra ngoài.
Ôn Độ nhìn bóng dáng của ba mình, nói với bà nội: "Thật ra ba con cũng không tệ lắm. Mặc dù có đôi khi ba không được đứng đắn."
"Đó mà là không đứng đắn sao? Nó là thiếu thông minh!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");