Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 281




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà bước nhanh ra ngoài, vỗ vỗ lưng cháu trai nói: "Đừng sợ, bây giờ bà nội có tiền rồi, sau này bà nội nuôi con. Nếu về sau con vẫn còn muốn xông pha bên ngoài thì bà nội sẽ trả tiền cho con."

Ôn Độ vốn còn đang không biết nên khóc hay nên cười, lúc nghe đến câu sau lại thấy cay cay khoé mắt.

Cậu vội vàng giải thích với bà nội: "Bà nội, con không sao."

Bà Ôn không tin lắm.

"Lần này con trở về là để giao hàng, cũng định kiếm thêm một khoản tiền nhanh."

Ôn Độ không giải thích cặn kẽ nhưng bà Ôn nghe hiểu.

"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Vừa rồi thật sự đã làm bà sợ hãi.

Bà còn tưởng cháu trai ở bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Ôn Độ vừa đi vào trong vừa nói với bà nội: "Bà nội, lát nữa nấu thêm chút cơm trong nhà. Lần này là anh trai của Chi Chi phái xe đưa con

Bà Ôn nói: "Vậy cũng đúng lúc trong nồi có rất nhiều bánh bao, con mau gọi người ta vào ăn chút đi."

"Vâng."

Ôn Độ lại ra ngoài gọi mọi người.

Tài xế và các anh em từ bên ngoài đi vào, lần lượt rửa mặt, rửa tay rồi vào nhà ngồi.

"Bà nội, sao bà hấp nhiều bánh bao quá vậy?" Ôn Độ vừa dứt lời, Ôn Thiều Ngọc đã từ bên ngoài bước vào.

Chính xác mà nói người còn chưa xuất hiện mà tiếng đã đến trước.

"Mẹ, mẹ chuẩn bị xong chưa? Chúng ta ra bán chưa?"

Ôn Độ đột nhiên nhìn về phía bà Ôn.

Bà Ôn rất bình tĩnh nói: "Nhà chúng ta có không ít cải bắp, bà nghĩ mình cũng không ăn hết số cải bắp này, vừa lúc hiện tại có không ít người bày sạp bán đồ ăn sáng nên bà nghĩ hay là mình cũng hấp chút bánh bao nhân cải bắp đem đi bán xem sao, sau đó làm ăn cũng khá ổn."

Ôn Độ biết chuyện chắc chắn không phải như vậy.

Bởi vì cậu đã nghe ra manh mối từ những lời mà bà nói với cậu lúc cậu vừa mới vào cửa.

Bà nội vẫn luôn lo lắng cho cậu, cho nên mới nghĩ cách kiếm tiền.

Chẳng qua cậu cũng nghe ra việc làm ăn của bà nội hình như cũng không tệ lắm.

"Bà nội thật lợi hại!"

Trên gương mặt quanh năm căng thẳng của bà Ôn hiếm khi lộ ra nụ cười.

"Cũng tạm được, chỉ làm chút bánh bao bình thường thôi. Sáng nay bà cũng không bày bán, cứ để mấy đứa nhóc trở về với con được ăn no một chút."

Đang nói chuyện, Ôn Thiều Ngọc nhìn rèm cửa định đi vào thì đã hét lớn.

"Mẹ, có chuyện gì vậy? Trước cửa nhà chúng ta đậu một chiếc xe lớn ghê!"

Lời còn chưa dứt, Ôn Thiều Ngọc đã ngơ ngác nhìn Ôn Độ, hỏi một câu.

"Mẹ, mẹ dẫn thằng nhóc này về từ chỗ nào vậy? Nhìn nó còn hơi na ná Tiểu Độ nữa, có điều không được trẻ như Ôn Độ, trông còn lớn tuổi hơn cả con!"

Ôn Thiều Ngọc nói xong mới phát hiện sắc mặt của mẹ hắn không đúng lắm.

Trong lòng hắn khẽ lộp bộp.

Đồng tử hắn run rẩy.

Sau đó hắn khiếp sợ nhìn thằng nhóc kia và mẹ hắn, nuốt nước miếng một cái, hỏi với âm thanh run rẩy vốn dĩ đang vô cùng phấn chấn. "Mẹ, có phải mẹ đã làm chuyện gì có lỗi với ba con không?"

Bà Ôn không thể nhịn được nữa, giơ tay hung hăng ném gáo nước trong tay về phía Ôn Thiều Ngọc.

"Tôi vẫn luôn biết anh không được thông minh nhưng không ngờ anh không chỉ thiếu thông minh mà mắt còn mù. Lúc trước tôi không nên sinh ra tên nghiệp chướng như anh."

Bà Ôn thật sự tức Muốn chết, ném gáo nước xong vẫn chưa hết giận, sau đó nhìn thấy cái mũ bảo hiểm nhỏ bày trên Bếp thế là quơ lấy muốn ném sang.

Ôn Độ thấy thế vội vàng ngăn bà nội lại: "Bà nội, bà đùng xúc động, ném đi rồi lại phải tốn tiền. Hơn nữa bà so đo với ba con làm gì chứ? Ba con là người như thế nào, nếu bà so đo với ba con thì cũng không được làm mình phải tức giận."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.