(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, thế thì cứ coi như cậu ấy chưa nói gì.
"Nếu cậu muốn tiền mặt cũng được, cho vài ngày, tôi sẽ cho người rút hết ra tiền mặt."
Luật Hạo Chi lại kéo đề tài trở lại vấn đề chính.
Ôn Độ đã bắt đầu nghĩ lại.
"Tạm thời không cần tiền mặt, những thứ khác chờ tôi trở về rồi nói sau."
Luật Hạo Chi đương nhiên không có ý kiến.
"Nếu cậu tin tưởng tôi, vậy tôi sẽ nhờ luật sư viết cho cậu một bản hợp đồng."
Hiệu suất làm việc của Luật Hạo Chi rất nhanh chóng.
Ôn Độ thấy trên hợp đồng đã có người ký tên, còn ấn cả dấu tay.
Cậu nhịn không được hỏi: "Đây không phải là của ba cậu đó chứ?"
Luật Hạo Chỉ nói: "Tại sao không thể là ba tôi?"
Khóe miệng Ôn Độ co lại.
Luật Hạo Chi cũng là một người tàn nhẫn, thản nhiên ký một hợp đồng trị giá hàng nghìn nhưng lại ký trực tiếp với chữ ký của ba mình, trên đó còn có dấu vân tay.
Luật Hạo Chi đưa hợp đồng cho Ôn Độ: "Cái này cậu cầm đi, như vậy không cần lo tôi sẽ chạy mất."
Ôn Độ: "..."
Ngày hôm sau xe đã đến cửa nhà Ôn Độ.
Ôn Độ sai người kéo tất cả hàng hóa về, sau khi quan sát một ít chuyện của Triệu Kiến Đông và Thiết Tỏa, cậu trực tiếp đi theo xe dẫn một ít vệ sĩ trở về.
Lái xe từ Sở Thành đến kinh đô ít nhất phải mất bảy tám ngày.
Bởi vì tài xế rất nhiều nên buổi tối bọn họ cũng sẽ chạy đường đêm.
Như vậy sẽ rút ngắn không ít thời gian.
Lúc đi qua Tây Thành, Ôn Độ nhìn thấy trên đường có một gốc cây đại thụ.
Cậu biết ngay đây là có người chặn đường.
"Có đường nào khác qua được không?" Ôn Độ hỏi tài xế.
Tài xế lái xe buổi tối là do Luật Hạo Chi phái tới, từng có kinh nghiệm đi theo Luật Hạo Chi qua con đường này.
"Những tên này rất khôn khéo, nếu chúng ta quay xe thì phải đi một vòng rất xa."
Hơn nữa xe của bọn họ là một chiếc xe lớn, quay đầu ở chỗ này còn phải lái ngược lại.
Đúng lúc này đảm Ôn Độ phát hiện phía sau cũng có người ngăn cản bọn họ. Nói cách khác bọn họ nhất định phải xuống xe khiêng cây đại thụ kia đi thì mới có thể lái xe qua.
"Đám oắt này thật đúng là thâm độc. Xem ra đây không phải lần đầu tiên bọn họ làm như vậy."
Tài xế nói xong bèn lấy một con dao phay dài nửa mét từ trên xe xuống, trực tiếp đưa cho Ôn Độ.
Ôn Độ: "..."
"Cầm lấy phòng thân.
Tài xế không xuống xe, còn tài xế ngồi phía sau hai người bọn họ vẫn đang ngủ, thay vào đó người ngồi trong thùng xe phía sau lại cầm trong tay trường đao phản quang nhảy xuống khỏi
xe.
Người trốn trong bóng tối muốn đón xe nhưng khi nhìn thấy tư thế này của người ta là biết ngay đây là xe quanh năm chạy trên đường, rất có kinh nghiệm, bọn họ căn bản không thể trêu vào.
Đợi đến khi mấy vệ sĩ dời cây đi, còn tìm được không ít định rải trên mặt đất, sau khi dọn dẹp sạch sẽ những cái đỉnh đó mới một lần nữa trở lại trên xe.
Tài xế khởi động xe, trực tiếp lái xe đi.
Ôn Độ cảm thấy mình nợ mối nhân tình này có chút lớn.
Ba ngày sau, khi trời còn tờ mờ sáng, Ôn Độ đã ngồi xe tải lớn về đến nhà.
Cậu phát hiện bà nội đã thức dậy.
Bà Ôn nghe thấy có tiếng động trong sân bèn vội vàng vén rèm cửa ra xem, phát hiện là cháu trai, trong lòng mới giật này.
"Tiểu Độ, sao con lại trở về rồi? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Bà Ôn nhìn thấy dáng vẻ long đong vất vả mệt mỏi của cháu trai còn tưởng rằng Ôn Độ ở bên ngoài chịu khổ, chịu tội nên mới bất đắc dĩ trở về.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");