(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong lòng Luật Hạo Chi tự nhủ da mặt tên này dày ghê, còn không biết xấu hổ hỏi sao mình lại tới đây.
"Có phải cậu không thiết kế được không?" Luật Hạo Chỉ nói thẳng, rõ ràng là đang nổi giận đùng đùng.
Ôn Độ nhíu mày, trực tiếp ra hiệu cho Luật Hạo Chi đi theo mình.
Luật Hạo Chi cũng muốn biết cậu đang giở trò gì, bèn đứng dậy đi theo.
Ôn Độ mở cửa tủ chén.
Lấy bản thiết kế đã vẽ xong từ trong đó ra.
"Tôi làm liên tục trong một thời gian dài như vậy, thật ra đều đã vẽ xong rồi."
Luật Hạo Chi hơi tức giận: "Cậu đã vẽ xong rồi sao không trực tiếp tới tìm tôi?"
Tên này là cố ý đúng không?
Ôn Độ không nghĩ nhiều như vậy.
"Hôm đó vừa vẽ xong thì ông chủ Hoàng đã tới tìm tôi, nói với tôi lô hàng tôi đặt đã có rồi. Tôi nghĩ mình cũng đã mấy ngày chưa ra ngoài nên vừa vặn đi cùng anh ấy xem sao." Ôn Độ giải thích.
Luật Hạo Chi cười lạnh: "Vậy những ngày sau đó thì sao?"
"Tôi tốn nhiều tiền như vậy để nhập hàng, đương nhiên sẽ muốn nhanh chóng kiếm lại chúng. Cho nên tôi vội vã đi tìm xe, suýt nữa là đặt xong rồi, nhưng tôi nghĩ nếu đã tốn nhiều tiền đặt xe đến thế thì cũng không thể chỉ kéo những món quần áo này trở về được. Bên trong xe tải chứa không đầy chính là làm ăn lỗ vốn, vì vậy tôi đi liên hệ với các nhà máy điện tử khác, dự định mang thêm chút sản phẩm khác trở về."
Luật Hạo Chi trực tiếp bật cười.
"Cho nên cậu không có chút thời gian nào để đưa bản thiết kế cho tôi đúng không?"
Ôn Độ biết rõ người này là đến để hỏi tội.
"Tôi cảm thấy chúng ta có thể không bàn bạc được bản vẽ do tôi thiết kế này." Vẻ mặt Ôn Độ chất phác, thoạt nhìn vô cùng thành thật.
Gương mặt tuấn tú tự đắc lạnh lùng của Luật Hạo Chi kéo căng: "Sao lại không bàn bạc được?"
"Cậu xem bản thiết kế này của tôi trước đi, cậu cảm thấy cậu có thể cho tôi bao nhiêu tiền? Cậu nói ra giá cả của cậu thì chúng ta sẽ bàn tiếp."
Ôn Độ ngồi xuống ghế đợi cậu ấy tự đến nhìn.
"Nhà máy điện tử cần loại phân xưởng nào, hẳn là cậu cũng đã điều tra rồi. Mà xây kiểu phân xưởng này tương đối khó, trong đó cần vật liệu, cần phía bên cậu vận dụng lực lượng đi tìm. Chỉ có như vậy, bản vẽ tôi thiết kế ra mới có thể được thực hiện hoàn toàn."
Ôn Độ đã nói xong, chờ Luật Hạo Chi xem hết rồi mới tiếp tục nói.
Luật Hạo Chi hiển nhiên là đã có kế hoạch trước.
Cậu ấy vừa mới nghe Ôn Độ nói những lời này là trong lòng đã có tính toán ngay.
Sau khi cậu ấy nghiêm túc xem xong bản vẽ Ôn Độ thiết kế, dưới đáy mắt phát ra ánh sáng không thể tin.
Cậu ấy hiện tại đã có hơi hiểu vì sao Cảnh Duy Châu tình nguyện bỏ ra năm mươi nghìn mua bản vẽ của cậu.
Ôn Độ đúng là có chút gì đó ở trên người.
"Cậu dự tính cần bao nhiêu tiền?"
"Cậu cảm thấy đưa bản vẽ này người khác thì tôi có thể nhận được cao nhất là bao nhiêu tiền?" Ôn Độ đàm phán không nhường một bước nào.
Luật Hạo Chi cũng là một thương nhân vô cùng ổn định.
Tuổi tác không giới hạn tài năng của cậu ấy.
"Tôi có thể cho cậu hai trăm nghìn."
"Một triệu."
Luật Hạo Chi cảm thấy người này đòi hỏi nhiều.
"Hai trăm năm mươi nghìn."
Ôn Độ tự nhủ một hơi là tăng thêm năm mươi nghìn, không hổ là cháu trai của Thuyền Vương.
"Tám trăm nghìn đi. Tôi cảm thấy cái này đáng giá tám trăm nghìn."
"Nhiều nhất là ba trăm nghìn, cậu phải vẽ cho tôi một bản vẽ thi công."
Luật Hạo Chi thật sự không phải là kiểu khôn khéo bình thường.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");