Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 276




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Độ nằm bò trên bàn đã rất nhiều ngày rồi, bây giờ hai mắt có hơi sưng lên. Quả thật đã đến lúc nên bước ra ngoài.

"Bây giờ cũng được."

Hoàng Long Nghị rất sảng khoái: "Vậy chúng ta đi ngay bây giờ."

Nhà máy của Hoàng Long Nghị cách nơi Ôn Độ ở rất xa.

Hai người lái xe đến nhà máy.

Ôn Độ đi vào nhà kho, nhìn thấy số quần áo bên trong bèn tùy tiện cầm vài bộ lên quan sát mới phát hiện những bộ quần áo này được tạo ra tốt hơn với quần áo mấy chục năm sau rất nhiều.

Đường kim mũi chỉ không hề lộn xộn.

Vải vóc và kiểu dáng đều là những kiểu đơn giản hào phóng.

Ôn Độ phát hiện rất nhiều quần áo đều có hương thơm, rất tương tự với kiểu quần áo mà những ngôi sao lớn ở Hương Thành mặc.

Ôn Độ cảm thấy Hoàng Long Nghị là một nhân tài.

"Anh, phiền anh đóng hàng giúp em một chút, tốt nhất là làm thêm một lớp chống nước. Nhỡ đâu trên đường trời mưa gió gì đó thì sẽ uống mất mớ quần áo này."

Thật ra Ôn Độ muốn ngồi xe lửa nhưng cậu không mang lên đó nhiều đồ như vậy được.

Sợ là phải dùng đến xe tải lớn.

Mà xe tải lớn thì không có thùng xe, nhỡ đâu trên đường gặp trời mưa làm ướt những bộ quần áo này thì sẽ phiền phức.

Hoàng Long Nghị nhập số một hơi không ít tiền nên hận không thể dốc sức hỗ trợ cho Ôn Độ như Thần Tài.

"Em yên tâm, lúc đóng hàng tuyệt đối sẽ làm thêm một lớp chống nước bên trong."

Ôn Độ nghe vậy mới yên tâm.

"Em sẽ cho người đóng hàng ngay bây giờ."

Hoàng Long Nghị còn tưởng rằng Ôn Độ không yên tâm nên sai người nhanh chóng tới đóng gói những bộ quần áo này lại.

Ôn Độ thật đúng là không có ý định này.

Cậu vốn định mở miệng nói muốn đi trước nhưng vừa nghĩ tới mình mới xem xong quần áo đã muốn rời đi hình như không được tốt lắm, nào ngờ còn chưa chần chủ được một phút nào thì Hoàng Long Nghị đã sai người khác đi đóng hàng rồi.

Ôn Độ nghĩ những bộ quần áo này đáng giá không ít tiền, vẫn nên theo dõi sít sao một chút thì tốt hơn.

Hiện nay nhiều nhà máy điện tử đã sản xuất ra không ít sản phẩm, người to gan đã tới lấy không ít hàng. Ôn Độ thiếu tiền nên đương nhiên cũng muốn làm nghề này.

Chuyện của Hoàng Lập Đạt khiến cậu không thể dễ dàng rời khỏi nơi đây.

Hiện giờ chỗ dựa lớn nhất của Hoàng Lập Đạt đã đỗ, trong thoáng chốc cũng sẽ không tới tìm cậu gây phiền toái.

Hơn nữa bên này còn có Luật Hạo Chi theo sát.

Bên nhà máy tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì, cậu cũng có thể ra tay làm chút việc

khác.

Trong thời đại này có không ít người Muốn làm giàu.

Làm sao Ôn Độ có thể không động lòng?

Nếu muốn thuê xe, vậy thì dứt khoát thuê một chiếc lớn.

Ôn Độ định đi chỗ khác xem thử, kiếm thêm một ít đồng hồ và đồ điện lặt vặt.

Đồng hồ mà nhà máy điện tử làm ra hiện nay rất rẻ.

Chờ đến khi nó được tiêu thụ ở thành phố phía Bắc là nhất định có thể kiếm được một khoản.

Động lòng không bằng hành động.

"Anh, mấy bộ quần áo này có thể để ở chỗ anh mấy ngày không? Chờ em tìm thuê xe xong sẽ tới lấy hàng."

Hoàng Long Nghị đương nhiên vô cùng đồng ý.

"Không thành vấn đề, em muốn để bao lâu thì để bấy lâu, lúc nào tới lấy cũng được cả."

"Vậy thì cảm ơn anh."

Ôn Độ trả nốt số tiền còn lại thì lập tức đi liên hệ với các nhà máy điện gia dụng khác.

Cậu bận rộn hai ba ngày, cuối cùng cũng mua được đồ.

Vừa về đến nhà đã phát hiện người vốn không nên xuất hiện ở chỗ này lại ngồi ở trong phòng khách nhà cậu.

"Sao cậu lại tới đây?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.