(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); tùy chỉnh
"Còn nhiều hơn một số 0 à?" Triệu Kiến Đông nói xong còn vỗ vỗ bả vai cậu: "Đừng nói là thêm một số 0, cho dù thêm mười số 0 thì chúng ta cũng phải ăn cơm trước đã."
Triệu Kiến Đông nói xong bèn ra khỏi cửa.
Ôn Độ đang muốn đứng dậy, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng binh binh bang bang.
Cậu vội vàng vịn bàn đứng lên, quay đầu lại nhìn thì trông thấy Triệu Kiến Đông nằm trên mặt đất nhe răng hé miệng, hết ôm đầu gối của mình rồi lại ôm đầu của mình.
Lúc này anh ấy còn thất thanh hỏi: "Cái quái gì thế? Năm mươi nghìn vẫn chưa được mà còn nhiều hơn một số 0?"
Giọng điệu của Ôn Độ rất bình tĩnh.
"Có vấn đề gì sao?"
Sao cậu còn không biết xấu hổ mà nói ra câu này?
Cái này gọi là còn có vấn đề gì nữa à?
Đây rõ ràng là một vấn đề lớn đấy được không?
"Không phải... Tiểu Độ à! Em có biết hơn năm mươi nghìn cộng thêm một số 0 là bao nhiêu không?"
Triệu Kiến Đông lớn như vậy rồi mà còn chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, toàn bộ số tiền của cả thôn bọn họ cộng lại cũng không nhiều được thế. Cho dù có là thu nhập của tất cả mọi người trong thị trấn cộng lại chỉ sợ cũng không bằng.
"Nửa triệu."
Triệu Kiến Đông nghe giọng điệu không sợ hãi này, bất tri bất giác phát hiện là bản thân mình đã quá mức kinh hãi.
Anh ấy bò dậy từ dưới đất, nói: "Em nhất định là đang trêu chọc anh."
Triệu Kiến Đông cảm thấy ai lại ngốc như vậy chứ? Bỏ ra nửa triệu để mua một bản vẽ?
Ôn Độ cũng không giải thích.
Mặc kệ Triệu Kiến Đông có tin hay không, dù sao tiền cuối cùng cũng vào túi của cậu, không liên quan gì đến người ngoài.
Quan trọng nhất là Luật Hạo Chi biết thân phận của cậu cũng sẽ không cố ý làm kho" cậu.
Luật Hạo Chỉ người ta có đoàn luật sư.
Cậu không có.
Nhưng hai người bọn họ đều là vị thành niên.
Trong một số vấn đề, hai đứa trẻ vị thành niên đã đạt được một số nhận thức chung.
Lúc ăn cơm dưới lầu, Triệu Kiến Đông còn biến chuyện này thành chuyện cười mà kể.
Thiết Tỏa lại nói: "Một ngày nào đó anh của tôi có thể kiếm được nửa triệu!"
Triệu Kiến Đông bưng ly lên, lớn tiếng nói: "Đúng vậy, Tiểu Độ nhất định có thể kiếm được nửa triệu!"
"Nhất định có thể! Cạn ly!"
Triệu Hiểu Phi cũng nâng ly lên.
Rõ ràng trong ly chỉ là nước sôi để nguội nhưng mọi người lại cảm thấy vô cùng kích động.
Ôn Độ cũng không nhịn được nâng ly cụng với mọi người.
Kiểu cảm giác hồn nhiên này khiến cậu rất hoài niệm.
So với đời sau anh lừa tôi gạt thì ngây thơ như bây giờ thật sự giúp người khác được thả lỏng, cảm thấy cuộc sống tràn ngập dáng vẻ tích cực lạc quan.
Ăn cơm xong, Ôn Độ lại lên lầu bắt đầu bận rộn.
Thời gian sắp không còn kịp nữa, cậu nhất định phải nhanh chóng tích lũy đầy đủ vốn liếng trong vòng hai năm.
Chỉ có như vậy mới có thể bán được một mảnh đất trên sàn đấu giá hai năm sau.
Ôn Độ nhốt mình lại, mỗi ngày ở trong phòng vẽ tranh vào ban ngày, sau khi bế quan hơn nửa tháng, Hoàng Long Nghị phải người tới tìm cậu thì cậu mới bước ra khỏi phòng.
"Người anh em, đã làm xong số hàng cậu cần rồi. Nếu cậu rảnh thì theo tôi qua kiểm tra."
Đây là lần đầu tiên Hoàng Long Nghị nhận được đơn hàng lớn như vậy, làm sao có thể không để ý?
Cho dù không có quan hệ với Ôn Độ thì thái độ của anh ấy cũng sẽ vô cùng tốt. Chỉ là thái độ bây giờ sẽ trở nên nhiệt tình hơn so với lúc trước mà thôi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");