(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Luật Hạo Chi không có ý kiến, cậu ấy có tiền, nhưng không phải là kẻ hoang phí.
"Cậu cứ thiết kế trước, còn cái này thì cứ xây trước đi." Dù sao diện tích đất ở đây cũng đủ.
Ôn Độ đứng dậy rời đi.
Về đến nhà, cơm cậu cũng không ăn, tự nhốt mình trong phòng.
Ôn Độ có thể nhìn thấy tham vọng của Luật Hạo Chi, Luật Hạo Chi muốn làm thiết bị điện tử, tức là điện thoại di động trong tương lai.
Và khi sản xuất những sản phẩm này, cần có phòng lắp ráp, lớp chống nước của phòng lắp ráp không được dưới hai mét.
Khu vực thay đồ của nhân viên ít nhất phải hai tầng.
Cùng với các vấn đề khác, chẳng hạn như giới hạn chống cháy là bao nhiêu? Có thể chống ẩm không? Nếu bị mốc, sẽ gây ra vấn đề lớn.
Khả năng chống oxy hóa, chống ăn mòn hóa học, và nhiều yêu cầu khác cũng rất cao. Ngoài ra, dễ dàng vệ sinh cũng là điều quan trọng nhất.
Xưởng mà Luật Hạo Chi Muốn, nếu xây dựng xong, sẽ là xưởng đỉnh nhất trong nước
Nhiều vật liệu trong nước chưa có, phải nhập khẩu.
Nhà xưởng này chắc chắn sẽ không dễ dàng xây dựng.
Ôn Độ từng tham quan các nhà máy như vậy, cũng có nghiên cứu về ngành này. Cậu biết Luật Hạo Chi cần loại xưởng nào, nên khi bắt đầu vẽ, chỉ cần thời gian, cậu không thiếu ý tưởng.
Đến bữa cơm, Ôn Độ vẫn chưa ra ngoài.
Triệu Kiến Đông không khỏi lo lắng, anh ấy hỏi chị mình: "Tiểu Độ về nhà rồi mà không ra ngoài?"
"Đúng vậy, từ khi về nhà, mặt mày em ấy nghiêm trọng, vào phòng rồi không ra nữa." Triệu Hiểu Phi thầm hỏi em trai: "Có phải có chuyện gì không?"
Triệu Kiến Đông trong lòng căng thẳng, nhưng ngoài mặt không lộ ra: "Không có gì, chắc là đang ngủ. Hôm nay không phải nắng nóng lắm sao? Chắc do thời tiết hôm nay không tốt, làm người ta bực bội."
"Vậy sao? Để chị làm chút đồ ăn, em Gọi cậu ấy ra ăn cơm đi." Triệu Hiểu Phi không nghĩ nhiều.
Triệu Kiến Đông bước đi nặng nề về phía phòng Ôn Độ.
Anh ấy đứng ngoài cửa do dự một lúc, rồi mới giơ tay gõ cửa.
"Vào đi."
Tiếng Ôn Độ từ bên trong vang lên.
Triệu Kiến Đông đẩy cửa bước vào, lo bị người khác nghe thấy, anh ấy còn đóng cửa lại.
Anh ấy chậm rãi đi đến trước mặt Ôn Độ, thấy Ôn Độ không ngẩng đầu lên, tưởng cậu đang buồn, liền nói: "Tiểu Độ, em đừng lo, có gì khó khăn thì vẫn có anh ở đây, anh em mình cùng nhau gánh!"
Ôn Độ nghe vậy gật đầu: "Ừ."
Triệu Kiến Đông nghe vậy, lòng không ngừng trĩu nặng.
Xong rồi!
Xem ra thật sự có chuyện rồi!
"Tiểu Độ, lần này chúng ta có vượt qua được không?" Giọng Triệu Kiến Đông run rẩy.
Anh ấy mới là người ký hợp đồng mà.
Ôn Độ hỏi ngược lại: "Tại sao lại không vượt qua được? Chỉ là vấn đề kỹ thuật, hơn nữa ông chủ cũng sẵn sàng hợp tác, còn có khả năng cung cấp tất cả những gì chúng ta cần. Vấn đề kỹ thuật còn lại, cần chúng ta tự mình vượt qua."
Triệu Kiến Đông: "???"
"Tiểu Độ, em nói gì? Tại sao anh nghe không hiểu gì hết vậy?"
Ôn Độ thản nhiên nói: "Công trình hiện tại của chúng ta đã đổi chủ, ông chủ mới bảo em thiết kế lại một xưởng sản xuất, cùng với quy hoạch toàn bộ nhà máy."
Triệu Kiến Đông hét lên: "Vậy chẳng phải lại phải tốn 5000 để mua thiết kế sao?"
Ôn Độ im lặng một lúc, rồi nói: "Có thể không chỉ là 5000, bản thiết kế xưởng sản xuất này, nếu cậu ấy không thêm một số 0, em cũng sẽ không bán."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");