(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cảnh Duy Châu đã chuyển nhà máy đó cho tôi. Thân phận của anh ta có chút vấn đề nên phải rời đi trong đêm. Mà tôi với anh ta lại là hàng xóm, anh ta cũng biết thân phận của tôi, nên đã chuyển nhà máy sang tên tôi."
Luật Hạo Chi không coi Ôn Độ là bạn, mà là đối tác, "Vì vậy bây giờ tôi là đối tác của cậu."
Ôn Độ nhíu mày: "Cậu đã đến công trường chưa?"
"Chưa, hôm nay tôi mới đến." Luật Hạo Chi trong thời gian qua bận rộn xử lý nhiều người nên chưa có thời gian đến đây.
Bây giờ chuyện bên kia đã tạm yên ổn, Luật Hạo Chi liền đưa em trai trực tiếp đến đây.
Nhà học Luật có tiền, số người chờ chia tiền không biết là bao nhiêu. Cậu ấy dù cố gắng đến đâu, cũng chỉ là một đứa cháu trai. Nếu không có di chúc, cháu trai sẽ không được chia số tài sản làm cậu ấy hài lòng.
Hơn nữa, nhà họ Luật có nhiều trưởng bối áp đặt, những người đó lại không tỉnh táo, chỉ cần chút ồn ào cũng sẽ bị báo chí chú ý.
Luật Hạo Chi không phải là người ăn chơi trác táng, cũng không có những thói hư đó và cũng không muốn trở thành đề tài bàn tán của mọi người.
Cậu ấy thích tự lập, muốn tạo ra tài sản nhiều hơn ông nội.
"Vậy cậu không biết gì về chuyện trước đây của nhà máy sao?" Ôn Độ hỏi.
"Không hẳn." Luật Hạo Chi còn đặc biệt liếc nhìn Ôn Độ, như có cảm giác nhìn thấu tâm tư của cậu: "Tôi là người làm kinh doanh, không phải làm từ thiện. Hơn nữa, chưa đến lúc, tôi cũng không cần đẩy người ta vào đường chết."
Luật Hạo Chỉ dừng lại, thái độ tao nhã rót một chén trà, đưa cho Ôn Độ: "Chỉ là tôi không ngờ, cậu lại là người đứng sau mọi chuyện. Tên tiểu nhân Cảnh Duy Châu còn ngầm chơi xỏ tôi. Chắc anh ta không muốn tôi biết, cậu chính là người mà anh ta sẵn sàng bỏ ra 5000 để mua bản vẽ thiết kế."
"Tài năng thì không dám nhận." Ôn Độ giọng điệu thản nhiên.
Cậu không ngờ thế giới lại nhỏ bé đến vậy, lại để cậu gặp được Luật Hạo Chi. Mà trớ trêu thay, Luật Hạo Chi biết lai lịch của cậu.
"Tôi rất tò mò, sao cậu lại biết những điều này?" Luật Hạo Chi thường nghe tên Ôn Độ từ miệng em trai.
Ôn Độ rất giỏi kiếm tiền, Ôn Độ đối xử rất tốt với em gái, rất tốt với ba và đặc biệt tốt với bà nội.
Ôn Độ rất thông minh.
Ôn Độ miệng lưỡi ác độc nhưng lòng dạ không xấu, trên đường đi chăm sóc rất tốt cho em trai.
Ôn Độ...
Qua một năm, trong miệng em trai, ngoài Ôn Độ thì là Ôn Oanh, cậu ấy nghe đến phát điện.
Bây giờ thấy Ôn Độ thì tâm trạng cậu ấy không tốt lắm.
Cậu ấy muốn nói với em trai, anh trai của em ấy đã kiếm được số tiền đầu tiên khi mới tám tuổi, hiện giờ có hai công ty dưới danh nghĩa của mình. Hơn nữa, công ty thu âm lớn nhất Hương Thành, cậu ấy là ông chủ đằng sau.
Cậu ấy chẳng lẽ không giỏi hơn Ôn Độ chỉ đi làm thuê, nhiều lắm cũng chỉ kiếm được vài nghìn đồng sao?
Ôn Độ biết Luật Hạo Chi đang nghi ngờ mình, cậu không hề lo lắng: "Có lẽ là tài năng bẩm sinh. Người khác dạy qua chút, tôi tự nhiên sẽ biết."
Câu này nghe đầy trêu ngươi.
Luật Hạo Chi nhìn Ôn Độ có chút tiếc nuối, người như vậy lẽ ra phải xuất sắc hơn mới đúng.
"Cậu có muốn đi Hương Thành phát triển không?" Luật Hạo Chi đưa ra cành ô liu.
Ôn Độ từ chối.
"Tôi hiện giờ như thế này rất tốt."
Đến Hương Thành, đi lại không tiện, hơn nữa, Hương Thành bây giờ loạn đến mức nào, cậu biết rõ hơn ai hết.
Luật Hạo Chi bị từ chối cũng không để tâm: "Bản vẽ nhà máy tôi đã xem, thiết kế rất hợp lý. Chi là, quy mô nhà máy của tôi không chỉ nhỏ như vậy."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");